XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 552
Cập nhật lúc: 2024-09-29 00:30:15
Lượt xem: 11
Kỳ Niệm Nhất cảm thấy có một ánh mắt rợn người đang nhìn mình chằm chằm, loại cảm giác đáng sợ này khiến da đầu người ta tê dại trong nháy mắt.
Nàng thong thả xoay người lại, nhìn thấy một nữ tu toàn thân đều tràn ngập độc khí màu đen của Thâm Uyên, trong nháy mắt đã sắp đi tới trước mặt nàng.
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh cầm kiếm, lôi quang bao phủ toàn thân, khiến người ta không thể tiếp cận.
Khi nàng nâng cổ tay lên, có một cảm giác ấm áp phủ lên hai tay nàng từ phía sau.
Hai bóng người chồng lên nhau, cơn đau do màng nhĩ và thân thể như bị xé rách của nàng dần dần biến mất, thay vào đó là âm thanh nhịp tim kiên định và ấm áp của người đứng sau.
Thanh âm mang theo ý cười của Phi Bạch rốt cục không còn vẻ hư ảo như trong mộng nữa.
Vang lên bên tai nàng là cảm giác chân thật trước nay chưa từng có.
“Ta vừa mới đi ra đã gặp ngay cảnh tượng lớn như vậy, thật không ngờ a.”
Ba vị phó tôn phát hiện, bóng người mờ ảo sau lưng Kỳ Niệm Nhất dần mờ nhạt và nhỏ dần, cuối cùng biến mất trong không trung.
Bi bụi mù che khuất, bọn họ không thấy rõ hư ảnh kia đi về hướng nào.
Cố Diệp Phi
Và tất nhiên, lúc này họ cũng không rảnh quan tâm cái hư ảnh gì đó.
Nguyên Ninh Tôn Giả kinh hãi nói: “Thiên Tôn thức tỉnh! Sao nàng ta lại đi xuống từ thang trời.”
Hoa Khê Tôn Giả hít một hơi thật sâu, nói: “Sư huynh, sợ là sắp xảy ra chuyện. Thiên Tôn bây giờ... không phải ở trạng thái thanh tỉnh.”
Ánh mắt Thanh Di Tôn Giả trầm xuống, hắn ta trầm trọng nói: “Sư đệ sư muội, hôm nay sợ là có một trận ác chiến.”
Tu vi ba người bọn họ bất quá chỉ là Tàng Phong kỳ, so sánh với Đại Thừa cảnh của Thiên Tôn chẳng khác nào châu chấu đá xe, căn bản không có cách nào chống lại.
Không ai biết, khi ý thức Thiên Tôn không tỉnh táo sẽ làm ra chuyện gì.
Nhưng bọn họ vẫn lựa chọn chắn trước người Kỳ Niệm Nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-552.html.]
Hoa Khê Tôn Giả lạnh lùng nói: “Đây là Thiên Tôn của Thần Điện bọn ta, bọn ta tự ứng phó, ngươi hoàn thành bước độ kiếp cuối cùng đi.”
Nguyên Ninh Tôn Giả cũng nói: “Ít nhất còn có ba lão già vô dụng bọn ta, bạn nhỏ, mau đi đi.”
Kỳ Niệm Nhất nghe vậy thì thu kiếm lại, điểm nhẹ mũi chân và phi thân vào mây xanh, nàng không chút do dự lao về phía sức mạnh sấm sét trên không.
Đi cùng nàng, còn có Phi Bạch.
Bốn mắt nhìn nhau, Kỳ Niệm Nhất đột nhiên cười: “Là ngươi dẫn đạo thiên lôi cuối cùng tới phải không?”
Phi Bạch mỉm cười gật đầu: “Vẫn nhạy bén như vậy.”
“Nhưng ngươi hiện tại ngay cả thân thể cũng không có, một thân tu vi đều gắn liền với linh thể, không thể thăng cấp, vì sao lại dẫn thiên lôi tới.”
Phi Bạch bất đắc dĩ nói: “Lát nữa sẽ giải thích cho ngươi.”
Kỳ Niệm Nhất gật đầu, không nói thêm nữa, nàng dang rộng hai tay, đặt cả thân thể vào trong sức mạnh sấm sét mênh mông, tập trung hấp thu sức mạnh vừa tinh khiết vừa cuồng bạo này vào cơ thể.
Trong Thần Điện lúc này là một cảnh tượng hỗn loạn.
Diện mạo chân chính của Thiên Tôn không có được mấy người thấy qua, bọn họ chỉ biết là có một nữ tu đột nhiên xông vào Thần Điện và đả thương vô số người, sau đó phó tôn dặn dò không cho phép nữ tu này xông vào khu vực độ kiếp.
Tất cả đệ tử tinh nhuệ của Thần Điện xuất hiện, nhưng bọn họ mảy may vẫn không ngăn cản được nữ tu kia.
Thượng Quan Hi và nhóm Diêu Quang một đường chạy như bay đến Thần Điện, đồng thời gặp hai người khác cũng đang đến đây.
Là Tân Thiên Hạo và Văn Tân Linh.
Trong lòng Thượng Quan Hi đột nhiên nổi lên hoài nghi, không biết tại sao hai người này lại đến cùng với nhau.
Nhưng không kịp nghĩ nhiều, khung cảnh hỗn loạn trong Thần Điện làm cho bọn họ có chút khó hiểu.
Thượng Quan Hi trốn sau lưng Diêu Quang nhìn đệ tử Thần Điện đều chạy về một hướng, nàng ta nhịn không được kéo một người trong đó lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”