XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 540
Cập nhật lúc: 2024-09-27 14:27:06
Lượt xem: 14
Số người tham gia vòng khảo nghiệm cuối cùng biến thành mười hai người.
Đây là lần đầu tiên bọn họ tiến vào chủ điện của Thần Điện, lần khảo nghiệm này, Thần Điện không cho phép bất kỳ người nào đứng xem, chỉ cho phép mười hai người bọn họ đi vào chủ điện.
Toà chủ điện ở Lạc Anh thành này huy hoàng lộng lẫy hơn điện phụ nàng nhìn thấy ở Ấp Bình thành nhiều.
Nó xa hoa đến nỗi gạch lát sàn đều được làm lõi linh quặng.
Kỳ Niệm Nhất hơi sững ra nhìn xuống đất, đột nhiên nghĩ tới, nếu hiện tại Phi Bạch mà nhìn thấy cảnh này chắc chắn sẽ nói lãng phí, đau lòng muốn chết.
Năm đó, chính bởi vì không đủ nguyên liệu để đúc kiếm, hắn đã giục Mặc Vô Thư xông vào Nam Cảnh rất nhiều lần chỉ để lấy mấy cục lõi linh quặng.
Nghĩ đến Phi Bạch, nàng thấy hơi khó hiểu.
Sau khi nàng bị thương, cái giọng nói mà nàng nghe thấy trong lúc hoảng hốt ấy chắc chắn đến từ Phi Bạch.
Nhưng sau khi nàng tỉnh dậy dùng thần niệm gọi hắn, lại giống như trâu đất xuống biển, vẫn không có hồi âm.
Điều này không khỏi khiến nàng có chút lo lắng, không biết lần này hắn ngủ say có phải do xảy ra chuyện gì không.
Không lâu sau, Hoa Khê tôn giả đã tới trước mặt bọn họ.
Kỳ Niệm Nhất nhạy bén phát hiện, sắc mặt và trạng thái của Hoa Khê tôn giả không tốt bằng lần trước nàng nhìn thấy.
Giống như trong một đêm đã gặp đả kích gì đó lớn lắm vậy.
Nàng mơ hồ nhớ lại hôm đó khi nàng chạy tới trên tầng chín mươi chín, Hoa Khê tôn giả và hai người khác cũng có mặt ở đó.
Một lúc sau, nàng phát hiện Hoa Khê tôn giả đang nhìn chằm chằm vào mình. Đồng thời, nàng còn nghe thấy tiếng lòng của đối phương [Để ta nhìn xem, rốt cuộc ngươi có làm được hay không?]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-540.html.]
Kỳ Niệm Nhất mờ mịt.
Làm được cái gì?
Sau khi Hoa Khê tôn giả liếc qua người nàng một cái, rất nhanh sau đó đã rời đi, nói với mười hai Thần Tử dự bị: “Chúc mừng các vị, dù ở trong tình huống cả thân thể và tinh thần đều bị áp bức trong Cửu Tiêu Thiên Thê, nhưng vẫn kiên định với trái tim, đánh bại những kẻ thù mạnh mẽ, đi tới vòng khảo nghiệm cuối cùng của Thánh Huy chi hội.”
Nàng ta ngước mắt lên, bình đạm nhìn mọi người chung quanh: “Khảo nghiệm cuối cùng không có nguy hiểm gì cả.”
“Chắc các vị đã nghe nói tới thánh vật mà Lạc Anh Thần Điện cung phụng rồi.”
Hoa Khê tôn giả: “Thánh vật kia là thần của chúng ta để lại cho con cháu của ngài, là thứ trân quý nhất, bảo vệ tộc ta ngàn năm không bị xâm phạm.”
Nàng ta tạm dừng một nhịp, rồi sau đó nói: “Vòng khảo nghiệm cuối cùng của các vị chính là đi vào cung điện nơi cất giữ thánh vật, một mình đối mặt với thánh vật, ở chung với thánh vật trong một phòng từ một canh giờ trở lên, sau đó nói cho ta biết, các ngươi nhìn thấy cái gì.”
Mọi người bỗng nghe thấy cách thử thách như vậy đều cảm thấy mờ mịt.
Văn Tân Linh hỏi: “Xin hỏi tôn giả, tiêu chuẩn đánh giá ở vòng cuối cùng này là gì?”
Cố Diệp Phi
Hoa Khê tôn giả nhàn nhạt nhìn nàng ta một cái: “Thần Điện đều có phán đoán.”
Văn Tân Linh nhẽ nhíu mày, hiển nhiên là lo Thần Điện giả vờ, sau đó đưa Dao Quang bước lên vị trí Thần Tử.
Hoa Khê tôn giả như đã đoán trước được nàng ta nghĩ gì, hơi mỉm cười nói: “Tiểu cô nương, trước tiên có thể ở trong đó một canh giờ rồi nói sau.”
Nàng ta lại đánh mắt sang chỗ khác, cất cao giọng nói: “Ta biết các vị lo tiêu chuẩn đánh giá không giống nhau sẽ ảnh hưởng tới việc chọn ra Thần Tử, cho nên nói cho mọi người biết trước, người có thể ở bên trong đủ một canh giờ, có thể dẫn động thánh vật, khiến thánh vật biến hoá sẽ được coi là vượt qua.”
Nghe thấy tiêu chuẩn cụ thể, mọi người mới yên tâm.
“Các vị, mời theo ta.”
Hoa Khê tôn giả dẫn bọn họ tới chỗ sâu nhất trong Thần Điện, tới một cung điện yên tĩnh ở đằng sau, ngón tay gõ nhẹ một cái, mười hai lối vào không gian khác nhau đồng thời mở ra trước mặt họ, đồng thời cũng đã được sắp xếp một cách có trật tự trước mặt mười hai người.