XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 521
Cập nhật lúc: 2024-09-27 14:19:15
Lượt xem: 6
Toàn thân hắn ta đều hóa thành một pho tượng ngọc, khi thì cứng rắn, khi thì mềm dẻo.
Mặc kệ kiếm quang có hàng ngàn vạn vì hắn ta vẫn lù lù bất động.
Sau khi thủy triều xuống, gió đêm từ từ thổi tới.
Tinh Hải Bắc lại phát hiện không hiểu tại sao trong lòng hắn ta lại có một loại cảm giác buồn bã một cách kỳ lạ, giống như là mình đã đánh mất thứ quan trọng nhất vậy, khiến động tác của hắn ta không khống chế được nhất thời có sự chần chừ.
Đến ngay cả ba người đang chật vật chống lấy cơ thể, chuẩn bị hỗ trợ thì đều có thể cảm thấy được sự đau khổ không thể giải thích được này.
Trận gió đêm nhẹ nhàng mềm mại này đến một cách từ từ và êm đềm, kiếm phong thổi bay không chỉ là ngọn tóc của bọn họ mà còn cả trái tim chưa từng trải qua sóng gió của họ.
Mỗi một người dường như đều đã nhìn thấy điều bản thân sợ hãi nhất, chuyện mà họ không muốn đối mặt nhất.
Hốc mắt Diêu Quang đỏ bừng, giật mình ngẩng đầu nhìn Kỳ Niệm Nhất lại vung kiếm lên lần nữa.
Cố Diệp Phi
Kiếm khí mát lạnh xáo trộn nỗi buồn khổ trong lòng bọn họ, nhất thời khiến cho phía trước ánh mắt của họ trở nên trong sáng bao la.
Sóng cuồng đập thật mạnh vào cơ thể như ngọc của Tinh Hải Bắc, hình dáng cơ thể hắn ta đột nhiên thay đổi, trở nên vô cùng mềm mại, hòa vào làn sóng cuồng dưới lưỡi kiếm của Kỳ Niệm Nhất, giống như đ.ấ.m một cái vào bông gòn vậy, khiến cho người ta không còn chỗ nào để phát huy hết sức lực.
Cho đến hiện tại, bốn thanh kiếm đã xuất hiện.
Nàng khẽ chớp mắt, một giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, rơi xuống trong im lặng.
Trong không gian yên tĩnh không tiếng động, Tinh Hải Bắc cúi đầu, nhìn thấy cơ thể bằng ngọc của mình cũng bị rạn nứt đủ chỗ từ xương bả vai trở xuống, trong mắt hiện lên một sự kinh ngạc.
Rất nhanh trong cơ thể bằng ngọc chảy ra dòng m.á.u đỏ tươi thuộc về con người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-521.html.]
Sau nhiều năm như vậy, hắn ta đã bị thương lần đầu tiên.
Tinh Hải Bắc lắc đầu, lạnh lùng nói: “Kiếm của ngươi quả thực rất lợi hại, nhưng sự chênh lệch cảnh giới, cho dù là kiếm ý lớn mạnh thì cũng không thể bù đắp được.”
Nàng không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn hắn ta.
Nhìn thấy dưới thể xác bằng ngọc của hắn ta đang có m.á.u tươi và trái tim chảy ra, nhìn thấy cánh tay trái đã cứng đờ sau khi sử dụng công pháp quá mức, còn nhìn thấy cả bàn tay phải của hắn ta đang không ngừng run rẩy sau khi tiếp nhận bốn thanh kiếm của nàng.
Kỳ Niệm Nhất đặt tay trái lên trán, liếc nhìn qua kẽ hở giữa các ngón tay xác nhận lần cuối rồi sau đó từ từ hạ tay xuống.
“Quả nhiên sẽ không có người nào là hoàn hảo không khuyết điểm, không có sơ hở cả.”
Một chiêu thức cuối cùng của Thương Lang Kiếm, Nguyệt Xuất Đông Sơn.
Trăng sáng ở Đông Sơn mọc vào lúc vô cùng tối tăm.
Tinh Hải Bắc kéo phần quần áo xộc xệch ở trên vai ra, để lộ ra phần thân trên cường tráng mạnh mẽ, những đường hoa văn màu ngọc bích lại che đậy vết thương vừa rồi, bao bọc lấy cơ bắp lưu loát xinh đẹp, làm cho hắn ta càng trông giống một bức chạm khắc bằng ngọc tinh xảo hơn.
Giống như là bị chọc giận vậy, từ khi bọn họ lên bảy mươi hai tầng đến hiện tại, cuối cùng hắn ta cũng chủ động xuất chiêu.
Trong quá trình di hình hoán ảnh*, dòng nước màu ngọc bích bao trùm toàn bộ không gian trên tầng bảy mươi hai. Cảm giác có một chút giống với huyền thủy của Diêu Quang, dày đặc và sâu thẳm, khiến cho người ta khó có thể di chuyển.
*(Di hình hoán ảnh): dịch chuyển đến một khoảng cách nhất định, là skill quan trọng dùng để chạy trốn (nâng càng cao dịch chuyển càng xa).
Nhát kiếm cuối cùng của Thương Lãng Kiếm đã kết thúc, phía cuối ánh trăng là chưởng phòng mà Tinh Hải Bắc không chút do dự đánh úp lại.
Kỳ Niệm Nhất một mình cầm kiếm, đối mặt với biển ngọc bích bao la, giống như một chiếc thuyền nhỏ bị sóng gió cuốn xô đẩy.