XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 477
Cập nhật lúc: 2024-09-27 14:01:10
Lượt xem: 15
Kỳ Niệm Nhất nhìn nàng ta với vẻ bình tĩnh, giơ tay chỉ vào trận hỗn chiến của Kim Đan Cảnh bên kia, thản nhiên nói: "Trong bọn họ có rất nhiều người có cảnh giới xấp xỉ nhau, nếu để tình hình chiến đấu này tiếp tục kéo dài thì tới khi nào mới đánh xong được?"
Diêu Quang lập tức nghẹn lời.
Kỳ Niệm Nhất đưa ra đáp án: "Mấy nghìn người, muốn phân thắng bại hoàn toàn trong trận đấu cùng cảnh giới, thì ít nhất cũng cần năm ngài, đây là trong trường hợp nhanh."
Nghe nàng nói như vậy, Diêu Quang cũng phản ứng lại.
Kỳ Niệm Nhất rũ mắt xuống: "Chúng ta vào Cửu Tiêu Thiên Thê là vì ba mươi ngày này, để tu hành ở bảo địa có thể nâng cao tốc độ tu luyện, chứ không phải để xem Kim Đan Cảnh đánh nhau."
"Cái chúng ta thiếu nhất, chính là thời gian."
Nàng vừa dứt lời, đã có một tu sĩ Nguyên Anh Cảnh khác gia nhập vào trận chiến.
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất cầm kiếm, đi lướt qua Tông Phỉ, ánh mắt dời xuống tay của hắn.
Hắn cũng cầm một thanh kiếm.
Ánh mắt hai người lướt qua nhau, trong sự hờ hững còn có thâm ý.
Tống Chi Hàng dùng một lá Tụ Linh Phù dán lên lưng Lăng Hàm, Lăng Hàm cảm giác được linh lực dồi dào trợ giúp, trận bàn dưới mặt đất lại mở rộng rất nhiều.
Cuối cùng Nhiễm Chước cũng ra tay.
Hắn ta không dùng Mạch Đao, mà là trực tiếp phóng lửa.
Đầu ngón tay của hắn ta là ngọn lửa kỳ dị của hắn ta đang lượn lờ, nhiệt độ rất thấp, ngay cả khi xuất hiện cũng không khiến không gian này ấm áp hơn bao nhiêu.
Nhưng trong không gian có hai màu đen trắng khác nhau này, ngọn lửa sáng ngời chỉ thêm được một chút màu sáng.
Ngọn lửa khuếch tán ra dọc theo động tác tay của hắn ta, Diêu Quang thu huyền thủy về, đổi sang dùng thuật.
Ánh lửa sáng ngời tản ra từ lòng bàn tay Nhiễm Chước, ánh lửa quay xung quanh năm người bọn họ, châm thành một biển lửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-477.html.]
Những tu sĩ Nguyên Anh Cảnh khác thì còn thừa sức chống cự, nhưng tu sĩ Kim Đan Cảnh có tu vi hơi kém khác thì không chống lại được, bị ngọn lửa dữ dội hừng hực này dồn ra khỏi Cửu Tiêu Thiên Thê.
Cuối cùng những tu sĩ Nguyên Anh Cảnh ngồi một bên hóng chuyện cũng kịp phản ứng, gia nhập chiến đấu.
Kỳ Niệm Nhất thường xuyên nghe thấy được có người mắng thầm: "Cứ cảm giác như đang bắt nạt kẻ yếu vậy."
Nhưng hết cách rồi, quy định của thần điện tàn khốc như vậy đấy.
Cuối cùng trận dọn dẹp hiện trường cũng chấm dứt.
Kỳ Niệm Nhất nhìn thoáng qua, tính toán đơn giản trong lòng một phen, xác định số người ở đây vừa đủ chín mươi chín người.
Tu sĩ trên Nguyên Anh Cảnh chỉ có tổng cộng không đến sáu mươi người, còn lại là hơn bốn mươi tu sĩ Kim Đan Cảnh có chiến lực khá mạnh trong nhóm cùng cảnh giới, đạt được vé vào cửa tầng thứ nhất Cửu Tiêu Thiên Thê.
Số người ít đi khiến tầng thứ nhất trông có vẻ trống trải hẳn.
Sau khi đánh một trận, đám người xa lạ cũng quen thuộc hơn rất nhiều.
Diêu Quang nhìn một vòng xung quanh, nói nhỏ: "Quả nhiên, quân dự bị Thần Tử không có chuyện thua ngay từ tầng thứ nhất."
Mười lăm người thuộc quân dự bị Thần Tử, không có người nào thua cả, đều ở đây.
Không chỉ như thế, Kỳ Niệm Nhất còn thấy được nam tử áo đen kia.
Hai tay hắn trống trơn, không cầm vũ khí gì cả, cũng khôncartham gia vào trận chiến mà tìm một góc trống trải để tranh thủ thời gian.
Người bên ngoài nhìn không thấu tu vi của hắn, chỉ cảm thấy chắc chắn là tiền bối có tu vi cao hơn mình, vậy nên dưới tình huống này sẽ không có ai đi trêu chọc người như thế, cho dù là mấy người không có mắt nhìn, cũng bị hắn dùng chưởng phong quét ra ngoài.
Kể từ đó, hắn trở thành người nhàn rỗi nhất trong trận hỗn chiến vừa rồi.
Nam tử áo đen nhạy bén bắt giữ được ánh mắt của nàng.
Có lẽ không biết lớp ngụy trang không tính là ngụy trang của mình đã bị Kỳ Niệm Nhất nhìn thấu, hắn gật nhẹ đầu với Kỳ Niệm Nhất với vẻ lần đầu gặp mặt.
Hắn có vẻ ngoài anh tuấn và góc cạnh, đường nét vô cùng sắc sảo, chỉ là bị nụ cười trầm ổn như núi trong đôi mắt hắn làm nhạt đi.