XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 465
Cập nhật lúc: 2024-09-27 13:35:47
Lượt xem: 16
Tinh Nhược Linh nhìn lướt qua thấy Diêu Quang hơi căng thẳng, vừa lòng nói: “Bát phẩm.”
Lúc này Diêu Quang mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn chưa yên lòng thì Tinh Nhược Linh lập tức đè ở bên cạnh trận bàn, trực tiếp lật nó qua.
Không nghĩ tới mặt sau của đã lớn khắc một trận đồ tương tự.
Lăng Hàm lại nói: “Song sinh trận!”
Tinh Nhược Linh nhàn nhạt liếc mắt nhìn hắn, không trả lời.
Sau đó có người hỏi Lăng Hàm đây là có ý gì, Lăng Hàm thấp giọng giải thích: “Cái gọi là song sinh trận chính là khắc hai trận đồ có tác dụng khác nhau trên cùng một trận thạch, hai trận pháp liên tiếp nhau, không quấy nhiễu lẫn nhau.”
“Đây là học thuyết trận pháp vô cùng hiếm thấy của Thần Cảnh, trước đây ta từng nghiên cứu dựa vào mấy cái bản lẻ trong nhà nhưng không có tiến triển gì, không nghĩ tới thấy được ở chỗ này.”
Mọi người nín thở nhìn lại, phát hiện một giọt tâm đầu huyết mà Diêu Quang nhỏ vào lúc trước, rơi vào khe lõm trung, vết m.á.u màu đỏ đậm xuyên qua hai mặt.
Sau đó, phát ra ánh sáng màu cam sáng ngời.
Tinh Nhược Linh: “Độ tinh khiết, cấp chữ địa. Diêu Quang, thông qua vòng khảo nghiệm thứ nhất.”
Vì thế mọi người chỉ thấy, đóa hoa Lạc Anh chín cánh chỉ có đường nét trên mu bàn tay của Diêu Quang, bị màu đỏ chậm rãi bao phủ bổ khuyết vào chỗ trống của cánh hoa thứ nhất.
Lúc này Diêu Quang mới thật sự hoàn toàn yên lòng, không dám nhìn ánh mắt hai vị sư tôn của nàng ta, đứng ở bên kia.
Thánh Huy Hội đối với nàng ta mà nói quả thực quá dày vò.
Thập Nhị Diệu của Thần Điện tề tụ, tất cả mười hai sư tôn của nàng ta đều tới rồi!
Quả thực là muốn lặp lại trải nghiệm đau khổ khi đi học một lần nữa.
Người thứ hai bước lên là Nhiễm Chước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-465.html.]
Trước khi Kỳ Niệm Nhất chưa xuất hiện, Diêu Quang và Nhiễm Chước được cho rằng là người cạnh tranh vị trí Thần Tử mạnh nhất lần này.
Hắn ta lạnh lùng gật gật đầu với Tinh Nhược Linh, sau đó dùng lưỡi d.a.o mỏng trực tiếp cắt đầu ngón tay, nhỏ tâm đầu huyết vào.
Kim đồng hồ lắc lư trong chốc lát, lướt qua tuyến “bảy” hướng về “tám”, cuối cùng dừng lại ở khoảng cách “tám” chỉ còn một đường.
Tiếng tiếc hận hết đợt này đến đợt khác.
Chỉ kém một chút là đến tám, thật là làm cho người ta đáng tiếc.
Bản thân Nhiễm Chước cũng không buồn bực, thấy trận bàn lật mặt cũng lộ ra ánh sáng màu cam.
“Nhiễm Chước, huyết mạch thất phẩm, độ tinh khiết, cấp chữ địa. Thông qua vòng khảo nghiệm thứ nhất.”
Nhiễm Chước không kiêu ngạo không nịnh hót gật đầu hành lễ sau đó đứng ở bên cạnh Diêu Quang.
Nơi xa, gia chủ Nhiễm gia, Nhiễm Hồng Duy là phụ thân của Nhiễm Chước lộ ra biểu cảm vừa lòng.
Gia chủ Tống gia ngồi ở bên cạnh hắn ta không xa, mẫu thân của Tống Chi Hàng cảm thán: “Tính tình của A Chước kiên định như thế, Nhiễm huynh có con như thế thật là làm cho người ta hâm mộ.”
Nhiễm Hồng Duy khách sáo nói: “Tống đạo hữu khách sáo, A Hàng nhà ngươi cũng rất xuất sắc.”
Đang nói thì đã đến Tống Chi Hàng.
Cố Diệp Phi
Trong trường hợp khiến cho người ta căng thẳng như vậy, ngược lại cũng có vẻ thản nhiên thanh thản, hắn ta dùng quạt xếp trong tay để cắt đầu ngón tay, quạt giấy cắt ngón tay một cách dứt khoát lưu loát, không để lại một tia vết máu.
Tâm đầu huyết nhỏ giọt, kim đồng hồ lắc lư một lát, lại là nhanh chóng vọt qua con số “tám” này, tới giữa tuyến tám mới từ từ dừng lại.
Tất cả mọi người khó có thể tin một lát.
Cùng là người trong năm đại gia tộc, Tống Chi Hàng cũng đã sớm nổi tiếng ở Thần Cảnh.
Nhưng có lẽ bởi vì tính tình của bản nhân hắn ôn hòa, không thích tranh đấu, chiến lực phù đạo cũng không tính cao, ở trước mặt Nhiễm Chước bộc lộ mũi nhọn thì luôn bị che giấu hào quang.
Cho dù Nhiễm Chước và Tống Chi Hàng thường thường như hình với bóng, Tiêu không rời Mạnh, nhưng người mà mọi người chú ý càng nhiều vẫn là Nhiễm Chước.