XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 443
Cập nhật lúc: 2024-09-27 13:21:46
Lượt xem: 13
Kỳ Niệm Nhất nghĩ một lúc, trong bầu không khí yên lặng tới ngột ngạt đưa ra một quyết định kinh người.
Nàng nhìn Thu Sơn, hít một hơi thật sâu, quyết đoán nói: “Sư tỷ, ngươi dùng hết thiên địa chi lực còn lại của Tứ Phương Tượng đi, lần này rất mấu chốt, ta phải đi mới được.”
Cố Diệp Phi
Thu Sơn cau chặt mày: “Được, nhưng ngươi nhớ kỹ, chỉ có ba ngày thôi.”
Nàng ta vùi đầu thiết lập lại Tứ Phương Tượng, thì bỗng nghe thấy Kỳ Niệm Nhất không hề hoang mang nói: “Không cần đâu sư tỷ, lần này đưa ta qua đó, không cần truyền tống ta trở về.”
Thu Sơn cứng đờ, không thể tin nổi xoay người sang nhìn nàng, nghe nàng gằn từng chữ: “Lần này, ta sẽ quang minh chính đại đi ra từ cửa xuất cảnh của Nam Cảnh.”
Hai người giằng co trong chốc lát, Thu Sơn không lay chuyển được nàng, chỉ có thể đồng ý. Sự choáng váng quen thuộc qua đi, Kỳ Niệm Nhất lại lần nữa trở lại Nam Cảnh, vẫn là ở sơn trang của nàng.
Chỉ là lần này, nàng không còn chỗ dựa nữa rồi.
Nàng về Thương Hoàn hai ngày, tới đây lúc trời đã vào đêm, một đêm qua đi, đúng lúc tới thời gian đi truy bắt Quang Phục Hội đã được định trước.
Trời vừa rạng sáng, Kỳ Niệm Nhất ở ngoài sơn trang, đứng trước một cái trống to không biết lấy từ đâu ra, gõ ba cái thật mạnh.
Tiếng trống vang như sấm rền, nhanh chóng đánh thức mọi người dậy.
Ngay sau đó đã nghe thấy giọng nói kiêu ngạo của Kỳ Niệm Nhất.
-“Mọi người, chuẩn bị trong thời gian một nén nhanh, sau đó lập tức xuất phát.”
Nửa tháng sau.
Phố phường nhộn nhịp, bóng người chen chúc.
Tiếng làm việc lúc sáng sớm dần dần vang lên, không ai để ý thấy đột nhiên có hơn hai mươi người lạ xuất hiện trong trấn nhỏ bình thường này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-443.html.]
Bọn họ đã đến đây từ mấy ngày trước, nhưng là lặng lẽ tới nên không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.
“Hôm nay bọn họ có chút động tĩnh, chúng ta có nên...”
Trong căn nhà hai tầng, trước mặt Tống Chi Hàng đang đốt một lá bùa màu vàng, sau khi nó cháy hết, trước mặt hắn xuất hiện một cái gương nước lơ lửng trên không trung, trong gương nước hiện ra mặt của vài người xa lạ.
Có lẽ cũng không phải xa lạ, bọn họ đã đuổi theo nhóm người này nửa tháng rồi.
Lăng Hàm cau mày, đánh giá trận bàn trước mặt.
Nếu coi phạm vi của trận bàn là phạm vi của Nam Cảnh, vậy tất cả những chấm sáng lập loè trên trận bàn, chính là vị trí của tất cả những huyết mạch giả đã kích hoạt huyết mạch khi ấy của Nam Cảnh.
Mà chấm sáng nhất trong đó, cũng là hướng mà kim trên trận bàn chỉ vào, tượng trưng cho huyết mạch chi lực mạnh nhất - thần cốt.
Bọn họ dùng trận pháp này truy tung được thành viên Quang Phục Hội đã đánh cắp thần cốt.
Đối phương hiển nhiên vô cùng cẩn thận, sau khi mang theo thần cốt rời khỏi Ấp Bình thành, nhiều lần trắc trở mới đến được trấn nhỏ cạnh bờ Cẩm Xuyên này, trông có vẻ là định qua sông đi Xuyên Đông.
Thế lực ở Xuyên Đông của Quang Phục Hội lớn hơn ở Xuyên Tây nhiều, chỉ cần qua được sông chẳng khác nào về được hang ổ của mình, đến lúc đó muốn bắt bọn họ sẽ rất khó khăn.
Cho nên để tránh rút dây động rừng, bọn họ giữ một khoảng cách nhất định, đi theo nhiều ngày như vậy nhưng vẫn chưa động thủ.
Diêu Quang nhịn không được nói: “Bọn họ trốn giỏi thật đấy, thân pháp thật quỷ dị, lơ là một cái đã lẩn vào trong đám người tìm không thấy nữa, nếu không có Lăng đạo hữu làm ra trận pháp này, không biết đến lúc nào chúng ta mới tìm được bọn họ.”
Lăng Hàm vội vàng xua tay: “Cải tạo trận pháp là chủ ý của Vân đạo hữu, sau khi nàng nói ra ta mới bắt đầu cải tiến, điểm mấu chốt cuối cùng là đường dẫn linh lực kia, sau khi nàng nói ra ta mới ý thức được và sửa lại, dù thế nào ít nhiều vẫn nhờ vào nàng.”
Diêu Quang nghe vậy, lén liếc nhìn Kỳ Niệm Nhất một cái, rầu rĩ không nói gì.
Nàng ta còn nhớ chuyện hôm trước sau khi quyết đấu xong bị Vân Niệm làm tức giận muốn chết.
Không muốn nói chuyện với nàng.