Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 396

Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:47:57
Lượt xem: 24

Thấy nàng triệu hồi linh sủng ra, người của Quang Phục Hội đều có chút kinh ngạc.

Yêu thú trắng đen đan xen này, nói thế nào được nhỉ… Nói nó đáng yêu, ừ thì cũng đáng yêu, bảo nó quái dị trông cũng quái dị, hai cái gộp vào lại thành một loại ngây thơ đến kỳ lạ.

Tóm lại, trông có vẻ không có tính công kích mạnh.

Cơ Sướng trong hình thái gấu trúc vừa bị triệu hồi ra đã thấy rất nhiều đồng loại tụ tập ở xung quanh.

Nhờ Vạn Linh Triều công pháp, Kỳ Niệm Nhất và Cơ Sướng có thể trực tiếp đối thoại trong suy nghĩ.

Sau khi hiểu biết tình hình hiện tại của nàng, Cơ Sướng tức giận nói: “Ngươi bảo ta đi đấu thú với một đám yêu thú cấp thấp? Ta đường đường Yêu Hoàng khi nào đã làm chuyện mất mặt như vậy?!”

Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nói: “Tỉnh lại đi, đường đường Yêu Hoàng nhà ngươi suýt nữa bị ép thoái vị, mất mặt thêm lần này cũng không sao.”

Lúc Cơ Sướng thấy câu này của nàng, lông toàn thân ảm đạm đi nhiều.

Nữ nhân này, đúng là nói câu nào cũng chọc vào chỗ đau của hắn.

Kỳ Niệm Nhất bổ đao xong, lại khuyên một câu: “Không phải đấu thú kiểu biểu diễn.”

Nàng nhìn lướt qua đám thú lông xù, an ủi nói: “Hù dọa bọn họ chút là được rồi, Yêu Hoàng bệ hạ.”

Cơ Sướng với khuôn mặt gấu trúc, một lúc lâu sau mới miễn cưỡng đáp ứng.

Trận thế đã triển khai, người của Quang Phục Hội bấm tay niệm thần chú, các yêu thú vừa rồi còn đáng yêu thân mật tương tác với chủ nhân, lập tức xoay người lông dựng hết cả lên, tiến vào trạng thái chiến đấu.

Cơ Sướng bị một đám yêu thú vây quanh ở bên trong, dùng móng vuốt lau mặt, buồn bã ỉu xìu đứng lên.

Mấy chục con yêu thú đồng thời vây công, bay lên trời, không khí lập tức trở nên nặng nề.

Hàm răng sắc nhọn sắp xé nát yêu thú ngây thơ chất phác này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-396.html.]

Bạch Vũ lại tinh mắt phát hiện, Kỳ Niệm Nhất bày ra một kết giới cách âm, còn tưởng nàng cho rằng nơi này không an toàn, Bạch Vũ nói: “Trong núi có trận pháp, người ngoài không thể...”

Lời còn chưa dứt, Cơ Sướng bộc phát ra tiếng rống rung trời.

Tiếng rống này mang theo sự chấn động từ tận linh hồn, đồng thời các yêu thú đang tấn công cũng dừng lại, sự áp chế huyết mạch ẩn sâu trong xương cốt đốt cháy lên sự sợ hãi trong lòng chúng nó.

Tất cả yêu thú đều ầm ầm ngã xuống đất, cuộn tròn trên mặt đất phát ra tiếng rên rỉ thống khổ.

Ngay cả những nhân tu đứng bên cạnh, chủ nhân của những yêu thú kia cũng phải che tai lại, thống khổ không chịu nổi.

Đồng tử của Bạch Vũ co rụt lại, nhìn Cơ Sướng, không thể tin yêu thú không cảm nhận được cảnh giới này lại có năng lực mạnh mẽ đến thế.

Hơn nữa Vân Niệm và linh sủng giao lưu với nhau hoàn toàn không gặp trở ngại.

Thậm chí nàng còn không cần mở miệng chỉ huy, chỉ cần một ánh mắt đã có thể hiểu được ý nghĩ của nhau.

Nàng ta có thể xác định, chưởng môn đại diện từ trên trời rơi xuống này của Thất Tinh Môn không chỉ là một linh tu, mà còn là một linh tu có kinh nghiệm lâu năm, quan hệ với linh sủng vô cùng tốt.

Đang định mở miệng thừa nhận thân phận của Kỳ Niệm Nhất, Bạch Vũ lại đột nhiên cảm thấy trong lòng nóng lên, nàng ta hình như cảm giác thấy gì đó, dùng pháp quyết triệu hoán linh sủng của mình ra.

Ánh sáng màu tím đen nhạt quanh quẩn bên người Bạch Vũ biến mất, một con báo đen mạnh mẽ tao nhã xuất hiện.

Đôi mắt xanh của báo đen nhìn chằm chằm Cơ Sướng một lát, không ngờ miệng nói được tiếng người: “Tên con cháu hoàng tộc này làm gì mà thảm vậy.”

Tim Kỳ Niệm Nhất đập trật một nhịp.

Có thể nói tiếng người chứng tỏ tu vi của con báo đen trước mặt ít nhất phải từ Nguyên Anh cảnh trung kỳ trở lên, hơn nữa nàng có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác áp bách báo đen mang tới.

Cố Diệp Phi

Quả nhiên, giây tiếp theo, hắc báo đứng thẳng lên, nháy mắt biến thành hình người.

Một bộ váy dài màu đen, thân hình phập phồng quyến rũ, cái đuôi của nàng không thu lại mà ở sau lưng mạnh mẽ quất mấy cái xuống đất.

Loading...