XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 361
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:36:19
Lượt xem: 19
Vấn đề này, lúc trước nàng không tiện hỏi, nhưng với quan hệ của các nàng hiện giờ, Tiêu Dao Du trả lời không hề giấu giếm.
“Nói đến có chút buồn cười, là ta... mặt dày quấn lấy một lão giả bắt lão dạy ta.”
Tiêu Dao Du chỉ vào bộ dạng ăn mặc như đệ tử Cái Bang chuyên làm việc vụn vặt của mình, nở nụ cười: “Nhìn không ra đúng không, trước đây ta cũng là một tiểu thư khuê các đó.”
Rõ ràng nàng ta đang cười, nhưng biểu cảm lại có chút cay đắng, như thể nhớ lại chuyện gì đó.
“Thực ra ta là người Trung Châu, sinh ra ở nước Đại Tân nằm cạnh Dục Triều, chắc ngươi cũng biết rồi. Mẹ mất sớm, trong nhà chỉ còn một người cha, là một văn nhân cổ hủ và nghèo túng, ngoài mặt còn có chút vinh quang của tổ tiên, thực ra đã nghèo đến nỗi không còn gì để ăn.”
Nàng ta nhỏ giọng nói: “Không biết giữ khư khư cái thứ gọi là mặt mũi của dòng dõi thư hương để làm gì.”
Kỳ Niệm Nhất gật đầu.
Nước Đại Tân giáp ranh Dục Triều, có điều quốc lực và diện tích nhỏ hơn Dục Triều một ít.
Cố Diệp Phi
Tiêu Dao Du nhỏ giọng nói tiếp: “Ta bị người cha không nên nết kia bán cho người ta làm vợ kế, lúc ấy con trai của đối phương còn lớn tuổi hơn cả ta, buồn cười người cha khốn nạn kia của ta còn luôn miệng nói cái gì cơ, là vì tốt cho tta.” Nàng ta cười lạnh một tiếng, “Toàn là nhảm nhí.”
“Ta bị trói đưa vào trong, bị nhốt mấy ngày, sau đó ta giả vờ ngoan ngoãn, người nhà kia tưởng ta ngoan rồi nên đã thả ta ra. Hôm làm lễ thành thân, có lão đạo tới nói nhi tử của nhà kia có thiên phú tu hành, muốn nhận hắn làm đồ đệ.” Tiêu Dao Du buông tay, “Nghĩ cũng biết, bị đuổi ra ngoài.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-361.html.]
Đại Tân không giống Dục Triều, độ tiếp thu người tu hành không cao như vậy, rất nhiều bá tánh còn tưởng những người tu hành đều là giả danh lừa bịp.
Tiêu Dao Du chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ: “Khi đó ta cũng không biết bản thân nghĩ như thế nào, chỉ cảm thấy đây là cơ hội duy nhất của ta, vì thế ta đã lén chạy thoát ra ngoài, đuổi theo lão đạo kia, bảo lão thu ta làm đồ đệ, kết quả lão không muốn, bảo ta không có thiên phú.”
Kỳ Niệm Nhất thấy nàng ta như vậy cũng không nhiều lời, chỉ yên lặng lắng nghe, ngẫu nhiên hỏi một câu: “Sau đó thì sao?”
Tiêu Dao Du cũng nở nụ cười đắc ý: “Sau đó, lão có không muốn cũng không được.”
“Ta đứt quãng theo lão một đường, không dám đi quá gần, sợ lão đuổi ta đi, không nghĩ tới gặp phải một đám tu sĩ hỗn chiến tranh giành bảo vật, lão nhân bị ngộ thương suýt nữa mất mạng, đối phương còn lục soát người lão, chỉ tìm thấy một miếng mộc bài nát, cảm thấy không kiếm được chút lợi nào từ lão nên đi rồi.”
“Nơi đó rất hẻo lánh, tu vi của lão lại không cao, biết bản thân không còn nhiều thời gian, bên cạnh cũng chỉ có một mình ta, không còn cách nào khác đành phải thu ta làm đồ đệ, dạy những công pháp lão biết và đưa miếng mộc bài kia cho ta.”
Tiêu Dao Du nói tới đây, thở dài: “Lúc ấy ta nào biết, lão đạo kia tuy không phải kẻ lừa đảo nhưng cũng không khác là mấy, hắn chẳng qua chỉ có ti vi Luyện Khí cảnh sơ kỳ, miễn cưỡng coi như vừa bước vào ngạch cửa của con đường tu hành, chính lão cũng không có thầy dạy, chẳng qua chỉ tình cờ nhặt được linh tu công pháp rồi luyện bừa mà thôi.”
Tiêu Dao Du lấy miếng mộc bài kia ra: “Đây là tín vật của chưởng môn Thất Tinh Môn, lão nhân đáng thương, đến c.h.ế.t cũng không biết bản thân rốt cuộc đã luyện cái gì.”
Nàng ta dừng một chút, thầm nói: “Còn không biết xấu hổ nói ta không thiên phú, ta rõ ràng dựa vào công pháp này, tự thân lăn lê bò lết đến Tiểu Trọng Sơn.”
Kỳ Niệm Nhất nhịn không được cười nói: “Đúng vậy, một tiểu thiên tài bình thường mà thôi.”
Tiêu Dao Du cười một cái, lại nói: “Sau này từ miếng mộc bài này, ta tìm được không ít ghi chép về linh tu. Thất Tinh Môn là nơi tâm linh hội tụ của rất nhiều linh tu, nếu những người ở Nam Cảnh kia thật sự có liên hệ với Thất Tinh Môn thì ngươi cầm mộc bài này đi đi, nó hiện tại đối ta vô dụng, nhưng đối với ngươi lại có trọng dụng.”