XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 339
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:30:16
Lượt xem: 23
Minh Nhiên Hít sâu một hơi, chuẩn bị phát hỏa, chỉ là không biết đã nghĩ đến cái gì, cuối cùng vẫn nhịn xuống hỏi: “Ngục Phong…….. Là ở đây vậy?”
Ánh mắt nàng ta lóe lên vài tia sáng, tuy không để lộ tí gì ra ngoài, nhưng vẫn có thể nhìn ra chút lo lắng lặng lẽ vương trên mặt Minh Nhiêm:
“Hắn làm sao có thể yên ổn ở Ngục Phong đây?”
Kỳ Niệm Nhất nghiêm túc nói: “Ừm, sợ hắn sống không tốt đâu.”
Nàng bình tĩnh liệt kê ra một số thứ: “Ngục Phong là nơi Thương Hoan giam giữ các đệ tử phạm trọng tội, nơi đó ấy à, chẳng có gì ghê gớm cả, chỉ có mấy cơn gió quét mãi không dứt.”
“À, thêm nữa, cứ ba ngày sẽ có một đám cháy nhỏ, năm ngày có một trận cháy lớn, nhưng chỉ cần biết cách, hắn vẫn có thể trốn khỏi chúng. đúng rồi, còn….”
Tay áo cô bỗng bị Lục Thanh Hà giật giật, quay đầu liền thấy được gương mặt âm u của Minh Nhiên: “Được rồi, không cần nói nữa đâu.”
“Thật ra, ta vô cùng tò mò, vì sao ngươi lại thích Tạ Thiên Hành thế.” Kỳ Niệm Nhất không nhịn được hỏi.
Minh Nhiên rũ mắt, nhẹ giọng mở miệng: “Trong Bắc Hải bí cảnh, hắn đã từng cứu ta một mạng.”
Nàng ta vừa dứt lời, bầu không khí phút chốc lặng im, Minh Nhiên khó hiểu liếc nhìn Kỳ Niệm Nhất đang cố gắng che dấu sự tò mò của bản thân, và ánh mắt chờ mong từ phía Lục Thanh Hà:
“Biểu cảm của mấy người là ý gì vậy.”
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất sửng sốt: “Thế thôi à? Chỉ vì hắn ta đã cứu ngươi?”
“Tất nhiên là không rồi.” Minh Nhiên mạnh miệng: “Mặc dù ta hiểu chúng chẳng khác nào là một trò đùa, nhưng khi bé, việc đem lòng yêu mến một người lớn lên đẹp trai cũng chỉ là chuyện thường thôi mà, tuy không phải là tình cũ nhưng một người từng đơn phương như ta cũng nên đến tiễn hắn một đoạn đường cuối cùng chứ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-339.html.]
Lông mày nàng ta nhướng lên: “Hơn nữa hắn còn chưa c.h.ế.t đâu, chắc chẳng được coi là đoạn đường cuối cùng đâu nhỉ.”
Chiếc gáy của Lục Thanh Hà bỗng nhiên lạnh buốt, vô thức thốt lên: “Ý của ngươi là, ngươi đã có thể buông hắn xuống rồi sao?”
Minh Nhiên cười nhạt, cao ngạo mở miệng: “Ta thích hắn cũng không sao, nhưng người nam nhân ta cần là người có thể đối đầu với Minh gia, cho nên lúc hắn giúp nàng ta ở vô vọng hải, thì ta và hắn đã xem như không phải là người đi cùng một đường rồi.”
“Nhưng ngươi……” Minh Nhiên đánh giá Kỳ Niệm Nhất từ trên xuống dưới một lượt, “Thần kiếm đã nhận chủ, không thể chọn thêm bất kỳ một chủ nhân nào nữa, mà tốt nhất là nên như thế, nếu không nhà chúng ta sẽ không bỏ qua thanh kiếm đó của ngươi đâu.”
Mấy chữ nhà chúng ta của nàng ta, là đang cố tình giả làm người xấu, chỉ là Niệm Nhất nàng mãi mãi không quên hình ảnh, Minh Nhiên đã dứt khoát vứt bỏ Phi Bạch đến mức nào.
Minh Nhiên vốn chẳng mảy may quan tâm đến thần kiếm, mà người thật sự muốn lấy chiếc kiếm đó là ai, thì thật quá rõ ràng rồi.
Kỷ Niệm Nhất tủm tỉm cười, nói: “Đa tạ đã nhắc nhở.”
Minh Nhiên nhìn thẳng, hừ lạnh một tiếng : “Ai nhắc nhở ngươi.”
Nàng ta đi rồi, Lục Thanh Hà nhướng mày hỏi: “Này chúng ta có phải đã vô tình dây vào cuộc tranh đấu quyền lực bên trong Minh gia rồi không?”
“Không sao, ngươi đeo mặt nạ mà, Minh đại tiểu thư sẽ không biết ngươi là ai đâu.”
“Người đứng đầu thế hệ mới của Minh gia mà lại bị chính em trai mình đánh bại.”
Kỳ Niệm Nhất nghĩ ngợi nói: “Theo ý tứ mà nàng ta vừa đề cập, thì việc đến Vô Vọng hải chỉ đơn thuận là một nhiệm vụ được giao ra, nhưng cuối cùng lại trở về tay không, khiến cho vài thành phần cảm thấy khó chịu, thế nên Minh Gia mới thả Minh Lạc ra, cạnh tranh trực diện với nàng ta, chỉ sợ là mấy ngày gần đây, nàng ta sẽ khó sống đó.”
Lục Thanh Hà: “Trước đây ở Tây Châu vẫn luôn có tin đồn, nói sức khỏe của Minh lão thái gia không được tốt cho lắm, lúc ấy, mọi người đều xem nó như một trò đùa. Thái Hư cảnh giả sống đến thiên thu, sinh lão bệnh tử như người bình thường vốn chẳng liên quan gì đến bọn họ, nếu có một ngày cơ thể thật sự không tốt, vậy chắc hẳn tu vi đã xảy ra vấn đề, mà vấn đề đó, không nhỏ chút nào.”