XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 328
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:24:20
Lượt xem: 17
Kỳ Niệm Nhất có thể xác định, lúc trước Văn Trọng Bình mang theo một đám tiểu bối của Văn gia đột nhiên rời khỏi Nam Cảnh, không chỉ là vì hai người nàng và Tạ Thiên Hành mà thôi, bọn họ nhất định còn có mục tiêu lớn hơn nữa, ví dụ như tuyên bố với toàn bộ đại lục Nam Cảnh đang ở chuẩn bị toàn diện mở ra, phát ra thông báo với thế giới này.
Cũng may, bọn họ xuất sư không thành công, Văn Trọng Bình chết, mấy tiểu bối trẻ tuổi kia của Văn gia bị đưa về nhà, không nghỉ ngơi một đoạn thời gian sợ là không ra được.
Cố Diệp Phi
Đây cũng là vấn đề sau này nàng mới ý thức được, ngày ấy Phi Bạch mượn thân thể của nàng phản kích, không chỉ g.i.ế.c Văn Trọng Bình, mà còn quấy rầy kế hoạch Nam Cảnh tiến vào chiếm giữ đại lục.
“Cũng không biết tiểu sư huynh thế nào.” Một đầu khác trên phi thuyền, vang lên tiếng mấy tiểu đệ tử thấp giọng nói nhỏ.
Bảy ngày sau, Trận Sư Hội sẽ công khai tiến hành thẩm phán Tạ Thiên Hành.
Kỳ Niệm Nhất nghĩ đến nơi đây, chậm rãi nhắm mắt lại.
…
Khoảng cách lần trước rời khỏi sơn môn, vậy mà lại đã qua hơn nửa năm.
Khi nàng rời nhà vẫn là đầu hạ, lúc này cũng đã cuối mùa thu, qua mấy tháng nữa, dựa theo truyền thống của phàm nhân thì cũng tới lúc ăn tết.
Lại lần nữa cảm nhận được không khí xen lẫn mùi vị nước biển của Thương Hoàn, sau khi xuống phi thuyền thì tất cả mọi người như trút được gánh nặng, chỉ là trong lòng đồng thời lại có chút trầm trọng.
Trước khi rời khỏi nơi này đến Nam Hoa luận đạo là Tạ Thiên Hành dẫn đội.
Hiện tại bọn họ đã trở lại, nhưng lại đánh mất thủ đồ của Thương Hoàn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-328.html.]
Kỳ Niệm Nhất không có thương xuân thu buồn với mọi người, nàng lập tức đến Vẫn Tinh Phong, lại phát hiện chỗ ở của mình cách đó không xa mới dựng lên một cái phòng ở nhỏ, không lớn không nhỏ, nhìn vị trí thông gió cũng không tệ lắm.
Qua nhiều năm như vậy, Vẫn Tinh Phong đều chỉ có bốn sư huynh muội bọn họ, hiện giờ đột nhiên có thêm một cái phòng ở, nàng tất nhiên tò mò, đi qua còn chưa gõ cửa, vừa tới gần chọt nghe được tiếng chặt cây có quy luật.
Trong rừng trúc có một cây trúc ầm ầm ngã xuống.
Người này đưa lưng về phía nàng c.h.é.m cây trúc, mặc trang phục đệ tử tạp dịch của Thương Hoàn, tóc dùng dây cột tóc buộc lại đơn giản rũ xuống bên người, từ sau lưng nhìn lại chỉ thấy cơ bắp đường cong duyên dáng ở sau lưng hắn, giơ tay vừa chặt, cây trúc lại ngã xuống một mảnh.
Kỳ Niệm Nhất: “…”
Nàng không nhịn được nói: “Không có ai nói cho ngươi hay sao, rừng trúc của Vẫn Tinh Phong không cần đệ tử tạp dịch dọn dẹp.”
Nàng cho rằng đây là đệ tử tạp dịch mới tới Vẫn Tinh Phong, ngẫu nhiên Thương Hoàn nội vụ bên kia cũng sẽ cử mấy đệ tử tạp dịch lại đây quét dọn định kỳ cho bọn hắn, nhưng không nghĩ tới đối phương nghe vậy xoay người, trong miệng ngậm một mảnh lá trúc, lười nhác nói: “Xin lỗi a, c.h.é.m cây trúc của ngươi.”
Kỳ Niệm Nhất im lặng nhìn chằm chằm hắn nửa ngày, bởi vì trang phục đệ tử tạp dịch này và tóc mái lộn xộn của hắn, nàng vẫn nhìn cặp mắt cẩu cẩu rũ xuống vô cùng đặc biệt kia mới miễn cưỡng xác định: “Ngươi là… Lục Thanh Hà?”
Lục Thanh Hà khiên rìu nhàn nhạt đáp một tiếng, xách theo cây trúc bị hắn c.h.é.m đứt đi đến bên cạnh sân mới kia, lưu loát mà bổ cây trúc ra, đơn giản làm một ít đồ dùng sinh hoạt cho mình.
“Dù sao ta cũng phải có một số đồ dùng sinh hoạt, đại sư huynh của ngươi lại chưa cho ta, chỉ có thể tự mình ra tay làm.” Lục Thanh Hà hơi rũ mắt, vẫn là một bộ không có tinh thần: “Ta sẽ không đền cây trúc cho ngươi, thêm mấy tháng nữa sẽ mọc cây mới.”
Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới hiểu nguyên nhân ngày ấy đại sư huynh đột nhiên rời đi, sau đó rốt cuộc không đến dãy núi Nam Tiêu.
“Thì ra các ngươi tìm đại sư huynh đến chữa bệnh cho ngươi.” Kỳ Niệm Nhất không nhịn được nói: “Thượng Dương Môn các ngươi là chưa đưa đủ tiền khám bệnh hay sao? Sao còn để chính ngươi làm mấy thứ này.”