XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 324
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:23:21
Lượt xem: 14
Trước cửa dựng một tấm bảng —— hôm nay chỉ có rượu, không có trà.
Khi Kỳ Niệm Nhất vừa bước vào, vừa lúc gặp phải Ngọc Trùng Cẩm uống say, đứng ở trên bàn ca hát.
Giọng nói của hắn không tệ, réo rắt trong sáng, tuy rằng có chút men say, nhưng hát vẫn rất êm tai.
Bài hát này là ca d.a.o lưu truyền rất lâu ở một nơi nào đó của Trung Châu, làn điệu xa xưa bao la, hắn đang hát cổ ngữ của Trung Châu, lời bài hát kể về một đám chiến sĩ sắp chạy về phía chiến trường của riêng mình, câu chuyện tạm biệt trước khi đi, vô cùng thích hợp với bầu không khí đêm nay.
Hắn hát trong chốc lát, người đang ngồi chợt hát theo, nơi này có không ít người ở Trung Châu, bài hát này rất nổi tiếng gần như không ai không biết, không bao lâu sau, có mấy bầu rượu ấm bụng, tất cả mọi người bắt đầu thấp giọng hát cùng nhau.
Từ nhỏ Kỳ Niệm Nhất đã thích cùng với nhị sư huynh đi trộm rượu của đại sư huynh uống, đã sớm luyện được một tửu lượng tốt, tuy uống không ít nhưng đầu óc cũng còn vô cùng tỉnh táo.
Diệu Âm ngồi ở bên trái của nàng, nàng ta không dám uống rượu, bất cứ thứ gì khiến cho nàng ta mất đi lý trí thì nàng ta cũng không dám chạm vào, nếu như sau đó vô ý nói ra cái gì không thể nói, thì có lẽ sẽ khiến cho nàng ta hối hận suốt đời. Vì thế nàng ta lịch sự nhã nhặn ăn món ăn mà chủ quán đưa lên, mỉm cười nhìn một đám bằng hữu ồn ào đến vui vẻ.
[Đây là lần đầu tiên ta uống rượu chơi đùa với nhiều người như vậy.]
Kỳ Niệm Nhất vừa nghe được lời than thở trong lòng của Diệu Âm thì nghiêng đầu qua, hai người mỉm cười đối diện: “Cảm giác cũng không tệ lắm, đúng không?”
Diệu Âm nhẹ nhàng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-324.html.]
Đầu kia, Ngọc Trùng Cẩm bước chân lảo đảo từ trên bàn xuống dưới, chuẩn xác mà nói là bị ca ca của hắn kéo xuống dưới, Ngọc Sanh Hàn hiếm khi cũng tới nơi này, nghĩ cũng biết là bị Ngọc Trùng Cẩm kéo tới.
Không chỉ có bọn họ, Sở Tư Niên và Lê Nhạn Hồi bị thương, Lư Thương Hải của Thanh Liên Kiếm Phái và mấy bạn tốt quen thuộc, Thương Hoàn cũng tới một đám người, Mộ Vãn ngồi ở phía trước nàng đang yên tĩnh uống rượu.
Người như nàng ta ngay cả lúc uống rượu cũng yên tĩnh như vậy, những người khác đùa giỡn uống rượu, mà nàng ta cũng chỉ ở một bên nhìn chăm chú.
Đám người bọn họ, mênh m.ô.n.g cuồn cuộn chen đầy lầu 3 của khách xá, từ nhã gian chen chúc tới trên hành lang, tiếng hát đến giữa đoạn sau đã bắt đầu loạn, Ngọc Trùng Cẩm xách theo một bầu rượu từ tay vịn cầu thang lầu 3 như diều gặp gió, đều sắp tới nóc nhà.
Lư Thương Hải đi theo phía sau hắn muốn cướp rượu, nhưng thân pháp không bằng Ngọc Trùng Cẩm, rống giận ở phía sau: “Sao ngươi đã uống rượu mà còn phải sử dụng thân pháp ‘Chuyển Lục Bình’! Thật không phải đang khoe khoang hay sao!”
Cố Diệp Phi
Ngọc Trùng Cẩm cười sang sảng vài tiếng: “Không phải uống rượu là cướp uống mới thú vị hay sao.”
Dưới lầu tiếng người ồn ào tới đêm khuya, nhưng không ai chịu từ nơi này rời đi, tiếng bàn luận thỉnh thoảng vang lên từ dưới lầu, chợt nghe có người đang nói:
“Chúng ta không cưỡng cầu có thể lấy phần thưởng, chỉ cầu có thể tìm được một bạn tốt mạnh tại đây, vui vẻ là được. Cho dù đã đánh đến tám người đứng đầu, không phải cũng có vài người bị thương nặng rời khỏi trận đấu hay sao.”
“Cũng không biết Lục đạo hữu thế nào, lúc trước hắn còn từng chỉ dạy cho ta về môn vẽ trận pháp nhập môn này.” Đối phương nhỏ giọng nói: “Hắn khá tốt, sao lại…”
“Thời như vậy, mệnh cũng vậy, thiếu niên thiên tài nổi tiếng xa gần của Tây Châu ngày xưa, vậy mà lại rơi vào kết cục như thế, các ngươi cảm thấy Tạ Thiên Hành có bị phán nặng không?”
“Trận Sư Hội là do Thượng Dương Môn làm chủ, nếu bọn họ không phán Tạ Thiên Hành nặng thì không sợ làm thất vọng Lục Thanh Hà mà bọn họ tỉ mỉ bồi dưỡng hay sao!”