XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 320
Cập nhật lúc: 2024-09-25 13:22:13
Lượt xem: 21
Phi Bạch nghẹn.
Hắn nhớ tới năm đó hắn để lại bức thứ trước khi lấy thân tế kiếm.
—— Đợi sau khi ta chết, đặt thanh kiếm này ở Vô Vọng Hải đi. Vô Vọng Hải bị phong ấn, chỉ có người dưới Kim Đan Cảnh mới có thể bước vào, yêu thú trong cảnh không có hứng thú đối với linh binh, ta làm phong ấn khác ở trên thân kiếm, trừ khi là người mà chúng ta muốn tìm, cho dù những người khác lấy được thanh kiếm này thì kiếm vĩnh viễn cũng sẽ không chân chính nhận chủ. Nơi đó là nơi an toàn nhất.
Nếu ngươi trước tiên tìm được người tiếp theo, vậy mang người đó về, bảo vệ cho tốt, sau khi người đó lớn lên, bảo người đó tới Vô Vọng Hải lấy thanh kiếm này.
Phi Bạch hoàn toàn không nghĩ tới những lời “ta tới lấy ngươi” này, là ba trăm năm trước hắn tự tay viết, mà hắn lại bởi vì những lời này hiểu lầm lâu như vậy, cho rằng Niệm Niệm muốn cưới hắn.
Chuyện này có thể nói là trường hợp xấu hổ thứ nhất trong đời hắn, ngay cả bị nàng đọc nhật ký của mình viết nhiều năm trước cũng không xấu hổ như vậy.
Phi Bạch quyết định có thể giấu bao lâu thì cứ giấu bấy lâu, trước khi nàng còn chưa phát hiện.
Vì thế hắn nói: “Hắn là bạn của ta, một trong những người thực hiện kế hoạch của chúng ta.”
Kỳ Niệm Nhất lấy lại tinh thần: “Cho nên ngươi quen biết hắn, ngươi từng gặp hắn?”
Nàng tò mò hỏi: “Sư tôn trông như thế nào? Tính cách gì? Thật sự có mạnh như trong lời đồn không? Hắn rốt cuộc sống hay chết, nếu còn sống thì nhiều năm như vậy hắn đi đâu?”
Nàng cũng không có bị biểu hiện giả dối của đại sư huynh lừa, tuy rằng Vẫn Tinh Phong tuyên bố với bên ngoài rằng từ hai mươi năm trước Mặc Quân bắt đầu bế quan không gặp khách, nhưng nàng ở Vẫn Tinh Phong nhiều năm như vậy, trong nhà có người đang bế quan hay không thì nàng vẫn rõ ràng.
Mặc Quân, hoàn toàn không ở Vẫn Tinh Phong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-320.html.]
Thấy nàng tò mò như vậy, trong lòng của Phi Bạch có chút hụt hẫng.
Cố Diệp Phi
Hắn khựng lại, không mặn không nhạt mà nói: “Hắn à, hắn bình thường không có gì lạ, tính cách trầm ổn đoan chính, mấy trăm năm trước tuổi tác của hắn còn nhỏ, hiện giờ tu vi tất nhiên đã là người mạnh nhất, c.h.ế.t thì không dễ dàng c.h.ế.t như vậy, hắn hiện tại… chắc là ở Thâm Uyên đi.”
Kỳ Niệm Nhất giật mình nói: “Sư tôn ở Thâm Uyên? Thật sự có người mạnh đến có thể xuống Thâm Uyên hay sao?”
“Chỉ cần đủ mạnh là có thể.” Phi Bạch bình thản nói: “Năm đó ta từng đi xuống, ta biết Minh gia lão nhân kia và đạo tôn cũng từng đi xuống, hơn nữa cũng không chỉ một lần.
Chúng ta biết được nhiều tin tức về Thâm Uyên như vậy, đều đạt được từ những lần đi vào thăm dò. Hiện giờ tu vi của hắn đã đến Đại Thừa, có thể xuống Thâm Uyên cũng không kỳ lạ.”
“Cho nên, ít nhất tu vi cũng phải đến Thiên Thu Tuế, mới có thể xuống Thâm Uyên.” Kỳ Niệm Nhất yên lặng gật đầu: “Ta đây phải đặt mục tiêu tu hành trong mấy năm nay cao một chút, tu tới Thái Hư Cảnh trước lại nói.”
Trong lòng Phi Bạch lộp bộp, không nhịn được hỏi: “Xin hỏi mục tiêu trước kia của ngươi là…?”
“Năm năm Hóa Thần Cảnh nha.” Kỳ Niệm Nhất không chút do dự nói: “Nếu cái gọi là thời gian mà thiên mệnh linh nghiệm ở năm năm sau, thậm chí có lẽ còn sẽ sớm hơn, ta đây ít nhất cũng phải đạt tới tư cách có thể đứng ở Thâm Uyên chứ.”
Nàng nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Phi Bạch, hỏi: “Làm sao vậy, có vấn đề gì sao?”
Phi Bạch: “Không, không có gì.”
Hắn nghĩ tới lúc mình tiến giai Hóa Thần Cảnh và Thái Hư Cảnh, cảm thán một câu hiện tại người trẻ tuổi thật sự rất bốc đồng, nghiêm túc nói: “Rất có chí khí, chúc ngươi thành công.” Hắn suy nghĩ một chút lại nói: “Có phải ngày mai ngươi muốn khiêu chiến đúng không? Trước đó, ta sẽ giúp ngươi cải tạo mấy thanh kiếm trong tay một chút.”
Ánh mắt của Kỳ Niệm Nhất sáng rực lên.
Trên đời này luyện khí sư rất khó tìm, luyện khí sư chuyên tu đúc kiếm là càng ít, đại tông môn đệ nhất thiên hạ như Thương Hoàn, từ trên xuống dưới cũng chỉ có ba luyện khí sư, còn đều không biết đúc kiếm.