XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 300
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:50:05
Lượt xem: 10
Văn Trọng Bình lại nói: “A Diễm, cháu hãy nhỏ m.á.u vào cho vị đường huynh này của ngươi xem.”
Văn Tân Diễm có chút do dự, hắn muốn nói mãi cho đến lúc bọn họ sử dụng thuật dẫn dắt huyết mạch, kết quả xuất hiện đều có hai người, lần này phải làm sao cho phải đây. Nhưng hắn lại im lặng dưới ánh mắt của Văn Trọng Bình, làm theo lời ông ta.
Văn Tân Diễm vẫn có chút không quen bị nhiều người dõi theo như vậy, liền cúi đầu cắt một đường trên ngón áp út, ép ra một giọt m.á.u vào giữa kim đồng hồ, sau đó dùng một tay bấm quyết.
Đó quả thực là một pháp quyết mà những người có mặt ở đây chưa có ai từng nhìn thấy bao giờ, sau một lúc, kim đồng hồ trên đĩa bắt đầu xoay trái xoay phải.
Vô số cặp mắt nhìn chằm chằm vào kim đồng hồ trên đĩa, quả nhiên đúng như Văn Trọng Bình nói, sau khi kim đồng hồ được m.á.u của Văn Tân Diễm rót vào, hơi nhảy lên rồi chậm rãi quay về hướng Tạ Thiên Hành.
“Cái này, sao lại có thể như vậy được? Tạ đạo hữu thật sự là huyết thống của nhóm người Nam Cương này sao?”
Ánh mắt Thất Sơ xoẹt lên tia sáng lạnh lẽo, cho rằng nhóm người này đang cố gắng bao che huyết thống của mình, đang định mở miệng thì phát hiện kim đồng hồ trên đĩa rung lên, lại quay sang một hướng khác.
Kim đồng hồ đó lại hướng về phía Kỳ Niệm Nhất.
Sau đó, giống như là không thể đưa ra lựa chọn, cứ quay đi quay lại giữa hai người họ.
Kỳ Niệm Nhất chậm rãi nhướng mày: “Mọi người, điều này có ý nghĩa gì đây? Chẳng lẽ là muốn nói rằng trong tộc của các người còn có một người thân thất lạc từ lâu khác hay sao, chẳng lẽ ta cũng là người trong tộc các người à? Chuyện này có chút nực cười đấy.”
Cố Diệp Phi
Nhưng Văn Trọng Bình lại cười nói: “Theo lý mà nói, thuật dẫn dắt huyết mạch của chúng ta chưa bao giờ sai, kim đồng hồ có biến hóa như vậy, điều này chỉ có thể chứng minh tiểu hữu này xác thực có quan hệ họ hàng với tộc chúng ta, không bằng chúng ta cùng nhau đi xem, cũng tiện cho việc làm rõ thân thế của chính mình.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-300.html.]
Thì ra đây mới là tính toán của hắn.
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nói: “Ngài cho rằng độ hiểu biết của ta về thân thế của mình không bằng một người ngoài như ngài sao?”
Ở bên kia, Tiêu Dao Du nghe được lời của nàng, dù đang quấn băng vải đầy người cũng không nhịn được cười.
Ánh mắt Văn Trọng Bình không nhanh không chậm liếc qua, nhưng Tiêu Dao Du lại không có ý định dừng lại, cười đến tận hứng sau mới nói: “Xin lỗi, ta chỉ thấy có chút buồn cười, các người cứ thuận miệng nói bừa như vậy là có thể nhận người khác là người trong tộc của mình à? Nếu vậy thì chẳng phải có nghĩa là chỉ cần các người muốn thì cả thiên hạ này đều có thể là tộc nhân của các người hay sao?”
Trong ánh mắt Văn Tân Linh xẹt qua một tia lạnh lẽo, nàng ta cũng không quay đầu lại, trở tay phóng ra một kích, tất cả mọi người ở đây đều không nghĩ tới nàng ta sẽ đột nhiên gây khó dễ, đều không kịp phòng bị.
Phi tiêu kia nhanh đến mức mắt người không thể bắt kịp, vào lúc sắp đ.â.m vào cổ họng của Tiêu Dao Du, lại nghe thấy một tiếng “keng”, phi tiêu đã bị đánh văng rơi xuống vách đá.
Trước mặt Tiêu Dao Du, phi tiêu do Văn Tân Linh b.ắ.n ra để lại một vệt trắng trên thanh kiếm dài của Mộ Vãn, Mộ Vãn cất thanh kiếm đi, trong chớp mắt, Sở Tư Niên Lê Nhạn Hồi và một nhóm người kiếm tu của Thanh Liên Kiếm Phái đã tới trước mặt Tiêu Dao Du bảo vệ.
Mộ Vãn lạnh lùng nói: “Ra tay với một người bị thương không có sức chống trả quả là một kẻ vô liêm sỉ.”
[Văn Gia Nam Cảnh – Văn Tân Linh – Cảnh giới Kim Đan, mười sáu tuổi]
Vẻ mặt Trang Quân trở nên lạnh lùng: “Các vị, đây là đang không nói lại được liền muốn ra tay đả thương người khác sao?”
Văn Trọng Bình cười nói: “A Linh của nhà ta còn trẻ tuổi, tính tình trẻ con, không chịu được khi nghe thấy người ngoài bất kính với gia tộc chúng ta nên mới có chút nóng nảy, vẫn xin các vị đừng trách tội. Nhưng mà.”