XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 297
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:49:20
Lượt xem: 9
"Đúng vậy, là ta làm."
Tạ Thiên Hành chẳng buồn nháy mắt, thừa nhận việc ác của mình.
Vẻ mặt hắn như thường, thật sự cứ như mình chỉ nói một câu bình thường như buổi sáng hôm nay hắn nấu vài món ăn sáng vậy, lại khiến lòng tất cả đệ tử Thương Hoàn ở đây chìm xuống.
Khúc Vi nói với vẻ không dám tin: "Tiểu sư huynh, thật sự làm loại chuyện này sao?"
Nàng nói với giọng nức nở: "Điều này sao có thể chứ?"
Tạ Thiên Hành là thủ đồ của Thương Hoàn, có thể nói, thế hệ đệ tử Thương Hoàn này đều lớn lên cùng hắn, hắn còn gánh vác trách nhiệm hỗ trợ dạy dỗ đệ tử, rất nhiều tiểu đệ tử mới nhập môn thời gian ngắn, đều tham gia môn học tổng hợp cơ sở luyện của hắn.
Sư huynh bình dị gần gũi, dịu dàng thân thiện, quân tử như ngọc trong lòng bọn họ, sao có thể làm chuyện này được chứ?
Bọn họ nhìn Tạ Thiên Hành như muốn xin giúp đỡ, hi vọng hắn có thể nói gì đó, hoặc là nói hắn thân bất do kỷ, có nỗi khổ bất đắc dĩ gì đó, hay là phủ nhận tất cả chuyện này.
Nhưng hắn không có, hắn chỉ đứng ở đó, thừa nhận cái nhìn chăm chú từ bốn phương tám hướng, ánh mắt phẳng lặng như nước hồ, bình tĩnh không gợn sóng.
Thấy thế, Thất Sơ lạnh lùng nói chưởng giáo cũng ngây dại ở bên cạnh: "Hắn đã thừa nhận, chuyện này là do là hắn gây nên, dùng tà thuật rõ ràng bị cấm để giành thắng lợi trong luận đạo, vậy còn tính là thật sự thắng hay không?"
Cố Diệp Phi
Trang Quân cứng họng một lát, gượng gại nói: "Việc này trọng đại, liên quan đến thành tích của vài thị tham gia luận đạo nên cần thương nghị, sau đó mới đưa ra quyết định được."
Thất Sơ lạnh lùng nói: "Thương nghị? Chuyện này đã xác minh rồi, còn cần thương nghị gì nữa? Tiên Minh như thế, luận đạo như thế, làm sao có thể để mọi người phục được?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-297.html.]
Trang Quân cũng bất đắc dĩ, ai cũng không ngờ chỉ là một trận luận đạo lại xảy ra chuyện như thế, cố tình đương sự còn là hạng nhì trong lần Nam Hoa luận đạo này, nếu muốn bàn lại về thành tích của Tạ Thiên Hành, vậy thì cũng phải xét lại một lần những trận luận đạo trước đó của hắn.
Bây giờ, Trang Quân cũng chỉ có thể bất đắc dĩ liên tục xin lỗi.
Thất Sơ lạnh lùng nhìn Tạ Thiên Hành, cười nhạo một tiếng: "Ta mặc kệ Tiên Minh các ngươi xét thắng thua thế nào. Nhưng trận pháp sư chúng ta, đối với loại trận pháp sư này, có cách xét xử riêng của chúng ta."
"Tạ Thiên Hành, nhận tội đi."
Thất Sơ đang tính bước tới mang Tạ Thiên Hành đi.
Thượng Dương Môn là nơi tập trung những trận pháp sư tinh anh trong thiên hạ hiện nay, mà Thượng Dương Môn bắt tay với những tông môn trận pháp sư nhỏ khác, liên hợp thành lập Trận Sư Hội, chuyên để quản lý và bồi dưỡng trận pháp sư, trong đó có một phương thức xử lý đặc biệt dành cho những trận pháp sư vi phạm quy định.
Hiện nay Thất Sơ muốn dẫn Tạ Thiên Hành đi, có lẽ là mang hắn về Trận Sư Hội để xử lý.
Vào lúc Tạ Thiên Hành chuẩn bị nghe lời đi theo hắn thì trên khán đài bên kia truyền tới giọng nói.
"Các vị, chờ đã."
Ánh mắt Kỳ Niệm Nhất lạnh đi, nhìn đám người Nam Cảnh đứng cạnh thèm thuồng đã lâu thảnh thơi tiến đến.
Văn Trọng Bình là người cầm đầu, thái độ còn tính là thân thiện, đầu tiên là gật đầu chào hỏi, sau đói nói với Thất Sơ chân nhân: "Vị chân nhân này, không biết có thể cho ta nói vài câu với vị tiểu hữu này được không?"
Ông ta giả vờ giả vịt thở dài nói: "Thật không dám giấu giếm, lần này ra ngoài, ngoài việc dẫn đám người trẻ tuổi trong tộc đi du ngoạn một phen, tiếp xúc việc đời, thì mục đích quan trọng nhất là tìm kiếm đứa con trai út thất lạc đã lâu của gia chủ Văn gia chúng ta.
Mới vừa rồi, chúng ta dùng Huyết Mạch Khiên Dẫn Thuật đặc biệt của Nam Cảnh để dò xét thử, phát hiện dường như vị tiểu hữu này có chung dòng m.á.u với chúng ta, xin hỏi tiểu hữu, lệnh tôn có phải họ Văn không?"