XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 291
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:47:49
Lượt xem: 10
“Vậy thì thừa nhận thôi.”
Ánh mắt Tạ Thiên Hành nghiêm túc chưa từng có.
“Ta đã ẩn nhẫn hơn hai mươi năm, nguỵ trang hơn hai mươi năm. Cho đến nay ta không hối hận cục diện hiện tại, tuy ta không hối hận, nhưng lại có chút tiếc nuối.”
Hắn nghiêm nghị nói: “Ta cũng muốn tranh tài không chút cố kỵ một lần!”
Cố Diệp Phi
Trận bàn vừa xuất, Kỳ Niệm Nhất lập tức rút kiếm đuổi theo, nàng cũng không hề cố kỵ mà dùng đôi mắt có phần kỳ dị kia, không thèm quan tâm đến những người Nam Cảnh kia.
Trong lòng hai người này, đây là một trận chiến thật sự.
Lão nhân nhìn hai người trẻ tuổi, run rẩy nói: “Điên rồi, các ngươi đều điên rồi…”
Lão còn chưa nói xong, trong lòng bàn tay Tạ Thiên Hành xuất hiện một cái trận bàn màu trắng, thay vì hướng về phía Kỳ Niệm Nhất, hắn trở tay lại, trận bàn di chuyển về phía hắn, cuối cùng dung nhập vào giữa trán rồi biến mất không thấy dấu vết.
Cùng lúc đó, giọng nói không ngừng nghỉ của lão nhân cuối cùng cũng biến mất.
“Giang lão, nghỉ ngơi một lát đi.”
Tạ Thiên Hành chậm rãi nói: “Để ta tự mình đánh xong trận này.”
“Cái trận này vẫn là lần đầu tiên kể từ khi ra đời ta dùng nó đối phó với kẻ địch.”
Tạ Thiên Hành cất cao giọng nói: “Tiểu sư muội cảm thấy thế nào?”
“Ta dùng độc môn sáng chế, huyết tâm vẽ trận, này đủ thành ý chứ.”
Tạ Thiên Hành kéo dài thanh âm: “Ta xem muội làm sao có thể phá trận pháp này.”
Vừa nói lời này, tất cả các trận pháp sư trên khán đài đều bị sốc.
“Tự nghĩ ra trận pháp? Làm sao có thể?!”
“Nhưng xác thật chưa gặp qua trận này bao giờ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-291.html.]
“Trận pháp này nhìn có vẻ là một trận pháp duy nhất, nhưng lại có vẻ như đang che giấu cốt lõi của nhiều trận pháp. Thật là một ý tưởng tuyệt vời.”
Trên khán đài trên mây, Dư Đông Phong kinh ngạc hỏi: “Đây, đây là ‘lĩnh vực’ sao?”
Thư Thần Quân không thể xác định được, lại nghe được Thiên Cơ Tử trả lời: “Đúng vậy, chính là ‘lĩnh vực’ , chỉ là nó còn chưa thành hình mà thôi.”
Dư Đông Phong run giọng nói: “Với tu vi của Tiểu Trọng Sơn, chẳng lẽ hắn đã tạo ra nguyên mẫu lĩnh vực chỉ có tự nghĩ ra ở Tàng Phong kỳ sao?”
Kỳ Niệm Nhất chậm lại.
Không chỉ nàng thể cảm nhận được mà ngay cả những người ngoài cuộc cũng có thể nhìn thấy nó trong nháy mắt.
Với thân pháp cùng tốc độ rút kiếm của nàng, khi đạt đến cực hạn thì mắt người thường cũng không thể theo kịp, tuyệt đối sẽ không bao giờ chậm như bây giờ, đến nỗi mọi chuyển động của nàng trong mắt người ngoài đều không thể nào che giấu.
Nàng đang lơ lửng trên không, động tác vung kiếm của nàng giống như một trận pháp chuyển động chậm ba trăm lần, trực tiếp kéo giảm tốc độ, ở trong mắt Tạ Thiên Hành, động tác của nàng thậm chí còn chậm hơn.
Khoái kiếm, điều không thể phá vỡ nhất là từ “nhanh”.
Nhưng nếu nàng không thể đứng dậy nhanh thì sao?
Cảm xúc của Kỳ Niệm Nhất càng quỷ dị hơn.
Nàng không nhận ra sự biến hoá của thân thể, trong cảm giác của nàng, động tác của nàng không khác gì bình thường, lại cảm thấy bản thân với Tạ Thiên Hành rất gần, nhưng dù thế nào cũng không thể chạm vào hắn được.
Tạ Thiên Hành bĩu môi nói:
“Kể từ khi ta bị kiếm của tiểu sư tỷ đánh bại hơn mười năm trước, ta đã muốn tạo ra một trận pháp có thể chân chính khắc chế tiểu sư tỷ. Ta đã dùng hơn mười năm để hoàn thiện dần trận pháp này, trận chiến mở màn hôm nay, đối thủ vừa lúc lại là ngươi. Xem như là thỏa mong muốn ấp ủ từ lâu của ta.”
Kỳ Niệm Nhất thử vung kiếm mấy lần, nhưng vẫn như cũ, động tác của nàng dường như bị một lực nào đó phá vỡ từng thước, bị thả chậm lại mà nàng không hề hay biết.
Tạ Thiên Hành cười lớn, ánh mắt cực kỳ nghiêm túc:
“Trong mắt ta, mọi động tác của tiểu sư tỷ đều chậm hơn gấp trăm lần, dùng khoái kiếm nhưng không thể nhanh được, có phải rất khó chịu hay không?”
“Để ta xem kiếm thức của tiểu sư tỷ có khuyết điểm gì khi tiểu sư tỷ chậm hơn gấp trăm lần.”