XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 287
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:33:03
Lượt xem: 12
Giọng nói của Tạ Thiên Hành dường như truyền đến từ bốn phương tám hướng, khiến nàng không thể phán đoán được phương hướng của hắn qua âm thanh.
"Không có cách nào, ảo trận vô dụng đối với tiểu sư tỷ, cho nên ta chỉ có thể làm ra thứ gì đó thiết thực để che tầm nhìn của tỷ."
Trước mặt Kỳ Niệm Nhất toàn là cây độc mọc lên, nàng bị mắc kẹt ở giữa, không dám tùy tiện chạm vào.
Hiếm khi kiếm của nàng dừng lại.
Nàng nhắm mắt lại, không chút dè dặt phóng ra thần thức, bao trùm toàn bộ khe núi. Trong quá trình dùng thần thức thăm dò, Tề Niệm Nhất nhắm mắt lại, giọng nói có chút buồn bã.
“Rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Đó là điều duy nhất nàng không hiểu.
Trao đổi thanh âm qua thần thức chỉ có hai người họ biết được, người ngoài không nghe thấy đoạn đối thoại lúc này của bọn họ, chỉ có thể nhìn thấy hai người họ bị vây khốn trong bụi gai, hồi lâu không có động tĩnh.
Giọng nói của Tạ Thiên Hành vẫn âm trầm như vọng đến từ mọi hướng, mang theo một cảm giác kỳ lạ như ảo ảnh trong mơ.
“Tiểu sư tỷ hỏi ta như vậy hẳn đã nghĩ kỹ, vậy bản thân tiểu sư tỷ muốn cái gì?”
Cố Diệp Phi
Kỳ Niệm Nhất im lặng một lát: “Ta luôn rất rõ ràng về thứ ta muốn.”
“Vậy tiểu sư tỷ nói xem, là thứ gì?” Tạ Thiên Hành bình tĩnh hỏi.
Người tu hành dù khó khăn cũng muốn theo đuổi cả đời cùng lắm chỉ là một con đường.
Nhưng có ai thực sự biết rõ họ muốn gì, con đường họ đang theo đuổi là gì?
Những người khác cũng không nhìn thấy, trong rừng gai rậm rạp, Kỳ Niệm Nhất thu kiếm, ngồi xếp bằng trên không trung, tựa như đang thiền định.
"Xuất hiện đi Tạ Thiên Hành, ta đã thấy ngươi ở đâu, ngươi vất vả lắm mới tạo ra được một nơi như vậy, chẳng phải chỉ vì muốn đấu tay đôi với ta sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-287.html.]
Nàng vừa dứt lời, bụi gai dây mây trước mặt nàng chậm rãi xoắn lại, cuối cùng thần kỳ ngưng tụ thành một hình người trước mặt nàng, với những sắc thái xanh lục đậm nhạt khác nhau, thân thể Tạ Thiên Hành hiện ra từ đó.
“Đúng như dự đoán, ngươi ở ngay trước mặt ta.”
Tạ Thiên Hành đứng đối diện nàng. xong cũng khoanh chân ngồi xếp bằng.
“Chấp nhận đấu vấn tâm với ta không?”
Tạ Thiên Hành vẫn bị mũ trùm che lại, nhìn không rõ mặt, nhưng ngữ khí quả thực nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Cái gọi là đấu vấn tâm ban đầu chỉ là một đấu pháp giữa các Đạo tu, sau này phương pháp này lan sang đến Phật tu, đan tu, y tu, thậm chí cả những người luyện võ, những võ tu lấy võ thuật làm con đường tu luyện của mình, muốn ổn định đạo tâm, trước tiên phải hỏi nội tâm.
Vì vậy đấu vấn tâm trở thành phương thức sớm nhất để tiến hành luận đạo.
“Không có gì là không thể.” Kỳ Niệm Nhất nói.
“Ta với tiểu sư tỷ thay phiên nhau chấp trước.”
Tạ Thiên Hành giơ ngón tay lên, một con xúc xắc đen trắng lơ lửng trên không, đầu nhọn hướng xuống dưới, sau một hồi xoay, mặt trắng của xúc xắc đã ở trên, Tạ Thiên Hành nói:
“Vòng này, tiểu sư tỷ trước.”
Kỳ Niệm Nhất ngẩng đầu lên, kim quang trong mắt mỏng manh tựa như có thực, dừng lại trên người Tạ Thiên Hành.
“Vẫn là vấn đề ta vừa hỏi, rốt cuộc ngươi muốn gì?”
Tạ Thiên Hành suy nghĩ hồi lâu, trầm giọng nói: "Vấn đề này tiểu sư tỷ thật sự hỏi khó ta.”
Dưới mũ choàng, trong phút chốc đôi mắt hắn tựa như nhìn xa xưa.
Hắn như nhìn xuyên qua người trước mặt, thấy được hết thảy mọi chuyện trong mười mấy năm qua của hắn hay phải nói là của bọn họ. Thế nhân chỉ biết hắn là đệ tử đầu tiên của Thương Hoàn, thiên tư trác tuyệt, khi còn trẻ hắn tình cờ gặp được chưởng môn Thương Hoàn, được chưởng môn thu nhận làm đệ tử thân truyền. Nhưng không ai biết rằng ngay từ đầu hắn không cần phải trải qua những khổ sở này.
Nếu được lựa chọn, hắn thà có phụ mẫu bên cạnh, cùng nhau sống một cuộc sống tốt đẹp ở một làng chài nhỏ, thay vì nhìn thấy phụ thân mình nổ tan xác mà c.h.ế.t để câu cho mẫu thân với hắn thời gian chạy trốn.