XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 280
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:31:02
Lượt xem: 11
Kỳ Niệm Nhất nhẹ nhàng cười, không nói gì.
“Trong chiến đấu, không ai có thể nói bản thân chắc chắn sẽ thắng, chỉ có thể cố gắng làm hết sức mà thôi.”
Mộ Vãn uống cạn rượu trong bình, làm Kỳ Niệm Nhất nhịn không được nói: “Ngươi uống chậm một chút.”
Mãi cho đến giọt rượu cuối cùng được rót ra, Mộ Uyển mới nói: “Ta vốn nghĩ mình nên nói gì đó với ngươi.”
Suy cho cùng, có lẽ nàng ta là người hiểu rõ Tạ Thiên Hành nhất.
Nhưng tâm tư người kia quá sâu, dù là phu thê nhiều năm nhưng cũng chỉ là đồng sàng dị mộng*, nàng ta không tài nào biết được những điều về quá khứ cũng như những bí mật mà hắn đã che giấu.
*Đồng sàng dị mộng:
(Nghĩa đen) Cùng nằm một giường mà giấc mơ khác nhau;
(Nghĩa bóng) Sống gần nhau, nhưng không cùng một chí hướng.
Vì vậy, nàng ta chỉ có thể tới tìm Kỳ Niệm Nhất uống rượu.
Kỳ Niệm Nhất giơ bầu rượu lên, chạm vào bầu rượu rỗng mà Mộ Vãn đã uống cạn, coi như cụng ly, sau đó cũng dốc bầu rượu uống một hơi cạn sạch.
“Một bầu rượu, chúc ngươi sau này thắng lợi trở về.”
Mộ Vãn vừa nói xong, bầu trời đêm đã có mây đen che lấp, khó phân biệt được màu sắc thực sự trong đêm.
Ngay sau đó là lôi kiếp cuồn cuộn ập tới, chiếu vào màn đêm đen tối khiến nó sáng như ban ngày.
Tiếng lôi kiếp khiến không ít người tỉnh lại.
Khắp nơi đều đang thảo luận xem đêm nay là ai đang độ kiếp.
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nhìn về phía lôi kiếp.
Nàng biết, là Tạ Thiên Hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-280.html.]
…
Hai ngày ngắn ngủi không lâu sau đã tới.
Lần này vì trận chiến giành vị trí đầu bảng, Tiên Minh đặc biệt dựng một vân đài khổng lồ, kích thước của nó lớn gấp ba so với vân đài chiến đấu bình thường.
Tiên Minh dùng pháp thuật giấu những đám mây xung quanh đi, vân đài treo cao trên bầu trời, bốn phía vạn dặm không mây, để khán giả có thể dễ dàng quan sát hơn.
Những người tới xem trận chiến giành vị trí đầu bảng, chắc hẳn là đầy đủ nhất trong cuộc Nam Hoa luận đạo lần này.
Lần này địa điểm rộng rãi, mọi người đã sớm đến địa điểm xem, chờ đợi hai người sắp tranh giành vị trí đầu bảng xuất hiện.
Hơn 500 người tham gia luận đạo đều có mặt đầy đủ, chờ đợi theo dõi trận giành vị trí đầu bảng lần này.
Đối với người tu hành mà nói, việc theo dõi cuộc đấu tay đôi giữa các cường giả là vô cùng có lợi cho việc tu hành của bản thân.
Sau trận chiến giữa Kỳ Niệm Nhất và Mộ Vãn ngày hôm đó, nhiều người đã nhờ vậy ngộ đạo phá cảnh, đây cũng là lý do khiến hầu hết mọi người ngay cả sau khi thua trận trong Nam Hoa luận đạo cũng không rời đi.
Để duy trì trật tự hiện trường, Tiên Minh đã chia địa điểm theo dõi trận đấu theo môn phái, tình cờ lại xếp Thương Thuật Cốc và Thanh Liên kiếm phái vào cùng một chỗ.
Đệ tử Thương Thuật Cốc nhìn Mộ Vãn mặc trang phục kiếm hầu của Thanh Liên kiếm phái, đều nhỏ giọng mắng phản đồ, bị nhóm kiếm tu của Thanh Liên kiếm phái rút kiếm uy h.i.ế.p ngược lại, giận mà không dám nói gì.
Mộ Vãn nghe mấy lời đoán bừa không có căn cứ truyền tới từ bên phía Thương Thuật Cốc, cũng không để ý quá nhiều.
Nàng ta biết từ khi nàng ta và sư huynh cứu người kia ra, đồng thời phản bội ra khỏi Thương Thuật Cốc, thời khắc đó đã định sẵn đời này nàng ta sẽ trải qua một cuộc sống hoàn toàn khác.
Khen ngợi cũng được, chửi rủa cũng được, nàng ta đều có thể vui vẻ tiếp thu.
Ngọc Trọng Cẩm kéo ca ca hắn tới xem trận đấu, Ngọc Sanh Hàn bị kéo tay áo, nhỏ giọng nói: “Cẩm đệ, buông tay, ngươi làm như vậy còn ra thể thống gì.”
Ngọc Trọng Cẩm chẳng thèm để ý: “Huynh trưởng đâu phải ngày đầu tiên biết ta không có cái thứ như thể thống chứ.”
Những người có tâm trạng phức tạp nhất ở đây có lẽ là người của Thương Hoàn.
Cố Diệp Phi
Khúc Vi ôm cánh tay Lư Thu Đồng: “Không biết vì vì sao, vị trí đầu bảng và thứ hai đều thuộc về Thương Hoàn chúng ta, đáng lẽ phải thật vui mừng, nhưng lại khiến người ta căng thẳng như vậy.”