XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 270
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:28:23
Lượt xem: 22
Ánh mắt Ngọc Hoa Thanh thoáng nôn nóng, lúc lão giơ tay tính cứu người thì lại thấy sau ánh trăng là bầu trời quang đãng hiện ra.
Trời đất sáng sủa, hiện ra xu thế mặt trăng mặt trời trùng nhau không thể tưởng tượng nổi.
Ngọc Hoa Thanh nhìn phía trên vân đài với vẻ không dám tin.
Không ngờ Kỳ Niệm Nhất lại thu kiếm.
Ánh nắng thoát khỏi tầng mây đã cứu Ngọc Trùng Cẩm một mạng, hắn hơi ngỡ ngàng mở to mắt, lại thấy trang sáng đã biến mất, hoặc là sau khi ánh trăng xuất hiện, Kỳ Niệm Nhất đã kiềm giữ kiếm trước, vậy thì khi thu kiếm mới không làm tổn thương đến tính mạng của Ngọc Trùng Cẩm.
Nàng cầm kiếm, chĩa chuôi kiếm về phía hắn còn mũi kiếm nhắm ngay mình.
Kỳ Niệm Nhất lộ ra nụ cười sáng lạn hiếm thấy.
"Thế nào, thua có phục không?"
Giờ khắc này, Ngọc Trùng Cẩm chỉ có thể nghe thấy tiếng tim đập thình thịch của mình.
Không chỉ có người xem ở dãy núi Nam Tiêu may mắn nhìn thấy kỳ quan mặt trăng mặt trời đồng nhất.
Trong phạm vi mười mấy cây số, rất người người thường cũng tận mắt chứng kiến dị tượng hôm nay, hoảng sợ không thôi quỳ xuống đất vái lạy.
Sau khi Ngọc Trùng Cẩm nghe thấy tiếng của bình luận viên thì như vừa bừng tỉnh khỏi giấc mộng, từ không trung hạ xuống vân đài.
Cố Diệp Phi
Hắn sững sờ ngơ ngác nhìn Kỳ Niệm Nhất, nàng không nghĩ quá nhiều, trực tiếp ngồi xuống sàn vân đài, bắt đầu điều tức.
Linh lực lưu thông một lần trong gân mạch toàn thân, chảy qua vết thương để lại sau trận đấu pháp vừa rồi, vì có linh lực mạnh mẽ chảy xuôi qua chỗ bị thương nên Kỳ Niệm Nhất ép ra một một ngụm m.á.u tụ trong n.g.ự.c bụng, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-270.html.]
Trên người nàng không chỉ có nội thương mà nhiều hơn là vô số ngoại thương do đấu kiếm khí gây ra, quần áo bị cắt thủng để lại vô số miệng vết thương nhỏ và mảnh.
Sau khi mở mắt ra, Kỳ Niệm Nhất ngửa ra sau theo bản năng.
Ngọc Trùng Cẩm thì mở to mắt, nhìn nàng không chớp mắt.
Khoảng cách giữa hai người rất gần, vừa mở mắt đã thấy một khuôn mặt phóng đại, khiến nàng không khỏi giật mình.
Ngọc Trùng Cẩm cũng bị thương cả người giống thế, mà có khi vết thương còn nặng hơn cả nàng, thấy nàng nhúc nhích, lúc này Ngọc Trùng Cẩm mới ý thức được hành động của mình không phù hợp đến mức nào, vội vàng lùi ra sau mấy bước, đưa một bình thuốc tới: "Thanh Linh Đan."
Kỳ Niệm Nhất phất tay, tự mình cũng lấy ra một bình thuốc từ trong túi: "Ta có rồi."
"À." Có vẻ như là hắn vẫn chưa lấy lại tinh thần, đứng ngơ ngác bên cạnh Kỳ Niệm Nhất một hồi lâu, mãi đến khi nàng chuẩn bị xuống vân đài mới phản ứng lại, hỏi: "Chiêu kiếm vừa rồi, là cái gì?"
Vừa rồi, dường như nàng đã hóa thân thành ánh trăng.
Sao lại có kiếm pháp như thế được.
Nhắc tới chuyện này, Kỳ Niệm Nhất chống cằm, cũng bắt đầu suy tư: "Thật ra ta cũng không biết, chỉ là muốn hợp lại thử xem sao, dung hợp cả bốn chiêu thức đầu của Thương Lãng Kiếm lại với nhau, không ngờ lại là kiếm thức hoàn toàn mới mà ta chưa từng nghĩ tới."
"Vậy... Vì sao cuối cùng ngươi lại thu kiếm? Thu kiếm trong tình huống đó rất dễ tự hại mình mà."
Kỳ Niệm Nhất quay đầu đi, nói vẻ không thể tin nổi: "Nhưng ta cũng đâu thể dùng một kiếm đ.â.m c.h.ế.t ngươi được, đây chỉ là một trận luận đạo thôi mà."
Kết giới cách âm đã được bỏ từ lâu, giọng nói trong trẻo của nàng truyền ra xung quanh từ trên vân đài, người xem dưới đài cũng im lặng trong chốc lát vì câu nói này, Sở Tư Niên và Lê Nhạn Hồi nhìn nhau, lại nhìn cái tay đứt cái chân gãy của đối phương, không hiểu sao lại cảm thấy như bị nói móc.
Ngọc Trùng Cẩm lấy lại tinh thần: "Đúng, đúng nhỉ, chỉ là một trận luận đạo mà thôi."
Mới đầu hắn cũng nghĩ như vậy, nhưng khi gặp được kiếm giả siêu phàm như nàng, đích thân chiến đấu với thần kiếm, hắn mới thấy được con đường mà mình muốn theo đuổi trong tương lai.