XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 261
Cập nhật lúc: 2024-09-22 23:15:33
Lượt xem: 22
Nàng cất truyền âm phù, hài lòng nói: “Không ngờ tới hành động của Thiên Cơ Tử cũng rất nhanh.”
Nghe thấy lời này, Diệu Âm cười nhẹ.
[Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy sư tôn lộ ra vẻ mặt như vậy.]
“Thế nào?”
[Nếu một hai phải nói thì, có lẽ là... vẻ mặt ăn khổ?]
Diệu Âm nhớ lại phản ứng hôm qua của Thiên Cơ Tử.
Sau khi Kỳ Niệm Nhất vừa rời đi, hắn mới phát hiện trên mặt bàn có một viên ngọc quyết rất nhỏ, nếu không nhìn kỹ thì có lẽ sẽ không để ý tới.
Dùng thần thức rà soát, trong ngọc quyết viết – ngày sau có tin tức, mong hãy kịp thời thông báo.
Thiên Cơ Tử ngạc nhiên, chỉ vào ngọc quyết nói với Diệu Âm: “Nàng ta đang xem ta là công cụ à?”
Còn làm thành thạo thẳng thắn như vậy?
Nói xong, chính hắn cũng không nhịn được mà bật cười.
“Rốt cuộc Thương Hoàn đã dạy nàng ta những gì vậy.”
Hiện tại, Diệu Âm đánh một ván cờ với Ôn Hoài Du, có lẽ sẽ hiểu ra, phía sau một Kỳ Niệm Nhất nhìn như nho nhã lễ độ tính cách tốt, thật ra là người nói một không hai duy ngã độc tôn đã được nuôi dưỡng ra như thế nào.
Kỳ Niệm Nhất và Diệu Âm mang món ngỗng quay khá phổ biến trong quán trà đi thăm Tiêu Dao Du.
Khác với thông lệ tụ cư của các môn phái lớn, tán tu giống như Tiêu Dao Du trước nay luôn sống một mình, nếu trả nổi phí dụng thì riêng một người một cái sân, nếu không trả nổi, thì phải ghép chung với người khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-261.html.]
Mặc dù Tiêu Dao Du là con thú nuốt vàng keo kiệt, nhưng ở phương diện này thì vẫn đối xử với bản thân không tệ, hào phóng thuê toàn bộ sân, vị trí có chút hẻo lánh, bản thân sống một mình, tương đối tự do.
Mới vừa bước vào trong sân, đã thấy Tiêu Dao Du quấn băng vải trên người nhanh như chớp chạy ra.
Khi nhìn thấy hai người họ, hai mắt lập tức sáng lên: “Ta đã nói ta ngửi thấy mùi của ngỗng quay mà, ngươi còn nói là ảo giác của ta.”
Mộ Vãn đứng ở phía sau nàng ta, trong tay cầm một đầu băng vải khác, giống như dùng băng vải nắm một con ch.ó nhỏ bị thương còn không nghe lời chạy tán loạn khắp nơi.
Hình ảnh này quá mức buồn cười, Diệu Âm không nhịn được mà bật cười.
Kỳ Niệm Nhất: “Chậc chậc chậc, đánh tàn nhẫn như vậy à.”
Tiêu Dao Du lại bị Mộ Vãn xách trở về bôi thuốc cho nàng.
Khắp nơi trên người nàng ta đều là vết m.á.u và miệng vết thương, Mộ đại phu ở bên cạnh nhẹ nhàng bôi một ít thuốc, đều đã nhe răng trợn mắt mà kêu đau.
Mộ Vãn bị nàng ta chọc giận đến nhíu mày, trực tiếp dùng băng vải quấn Tiêu Dao Du giống như cái bánh chưng: “Xem ngươi còn lộn xộn thế nào.”
Mà Kỳ Niệm Nhất và Diệu Âm lại vui vẻ ăn ngỗng quay ở trước mặt Tiêu Dao Du.
Tiêu Dao Du giơ cánh tay bị thương để Mộ Vãn quấn băng vải, vẻ mặt cạn lời nói: “Đợi đã, các ngươi mua ngỗng quay đến đây không phải thăm người bị thương sao, con ngỗng này không phải nên để lại cho ta à?”
Kỳ Niệm Nhất gặm hết một chân ngỗng, giơ một khúc xương lên nói: “Không phải, chỉ là cảm thấy nói chuyện phiếm thì nên mua chút đồ ăn nhẹ mà thôi.”
Tiêu Dao Du đang muốn đứng dậy bước tới, lại bị Mộ Vãn mạnh mẽ ấn ngồi xuống, chỉ có thể tức giận đập bàn nói: “Quá đáng! Các ngươi như vậy rất quá đáng!”
Sau một trận ầm ĩ, Kỳ Niệm Nhất và Diệu Âm hỏi thăm vết thương của Tiêu Dao Du, Mộ Vãn rửa tay, nhẹ giọng nói: “Không có gì đáng ngại, mặc dù kiếm khí của Ngọc Trùng Cẩm có vẻ mạnh mẽ, nhưng thời điểm mấu chốt thì không nặng tay, bị thương ngoài da mà thôi.”
Cố Diệp Phi
Tiêu Dao Du rốt cuộc cũng cảm thấy mỹ mãn mà ăn ngỗng quay, sau khi nuốt miếng thịt xuống mới nói:
“Con người hắn không tệ, sau khi ta dùng dung hồn, sức mạnh Pháp Tướng Chân Thân của linh sủng dung nhập vào người ta, trận quyết đấu sau đó thật sự là chiêu chiêu đánh đến thịt, sau khi ta dung hồn thì tu vi tăng lên Nguyên Anh, có lẽ hắn cũng đã bị thương.