XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 221
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:56:40
Lượt xem: 17
Lúc ấy nàng cũng tận mắt nhìn thấy Ôn Hoài Du tạo ra biết bao nhiêu là áp lực cho Tạ Thiên Hành, nên nàng cũng mặc định hắn là người như vậy. Hôm nay nhìn lại, hóa ra không phải ai cũng như lời đồn.
Kỳ Niệm Nhất và Tiêu Dao Du đồng loạt dừng bước, trên mặt là không thể tưởng tượng nổi.
“Ôn, ôn hòa?”
“Ánh mắt này dỏm cỡ nào vậy a......”
Mộ Vãn hỏi ngược lại: “Có gì không đúng sao, hắn tặng dược cho ta.”
“Không có gì, không có gì. “ Kỳ Niệm Nhất quyết định nhanh chóng chuyển đề tài này.
Hôm nay chợ trên đỉnh núi có rất nhiều người, ba người bọn họ bảo vệ Diệu Âm ở giữa để tránh những ánh mắt bên ngoài nhìn nàng ta chăm chú. Kỳ Niệm Nhất khó hiểu nói: “Hôm nay xảy ra chuyện gì vậy, mọi người không có luận đạo sao?”
Tiêu Dao Du cười nói: “Quả thật không có, cụ thể là do ngươi đó.”
Cố Diệp Phi
“Hả?”
Tiêu Dao Du giải thích: “Hôm qua ngươi một kiếm c.h.é.m nát vân đài, lúc sau thì bị nhiều người thấy phá cảnh liên tục, chỗ ngồi xem thi đấu cũng bị sét đánh nát. May mắn là có chưởng giáo Hóa Thần cảnh bảo vệ nên mấy người còn lại không xảy ra chuyện gì, nhưng còn sân thi đấu thì không còn.”
Sáng sớm hôm nay, Tiên Minh gấp gáp tu sửa và gia cố tất cả vân đài cùng chỗ xem thi đấu, cho nên hôm nay ngừng thi đấu một ngày.
Kỳ Niệm Nhất im lặng, nàng không ngờ tới là chuyện này.
Bốn người ngồi xuống quán trà lớn nhất ở núi Nam Tiêu, Diệu Âm cười híp mắt khoa tay múa chân với các nàng. [Quán trà này có thịt nướng linh thú ngon lắm đó.]
Nàng ta khoa tay múa chân xong liền nhìn về phía Kỳ Niệm Nhất, chờ nàng phiên dịch.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-221.html.]
Kỳ Niệm Nhất gọi thịt nướng linh thú xong mới nhớ ra hôm nay có chuyện quan trọng, nàng lấy từ trong giới tử ra một hộp ngọc, hộp ngọc này rất lớn, đặt nó ở trên bàn thì chiếm hết cái bàn vuông.
Nàng nói với Mộ Vãn: “Hôm qua ngươi ngất xỉu nên chưa kịp đưa cho ngươi.”
Mộ Vãn không rõ chuyện gì, nàng ta mở ra, nhìn thấy bên trong đều là trâm hoa vân phù và những mùi huân hương kiều diễm hun lên mặt.
Trong mắt Mộ Vãn xẹt qua một tia kinh ngạc, mi mắt nàng ta rũ xuống: “Hôm qua ngươi là người thắng cuộc, những thứ này là của ngươi.”
Tiêu Dao Du vỗ vai nàng ta: “Không phải, ném trâm hoa vân phù là cách bày tỏ tình cảm thưởng thức của mình đối với luận đạo giả ở Nam Hoa luận đạo. Trận đấu pháp hôm qua rất đẹp, đó là do hai người các ngươi cùng tạo nên.”
Diệu Âm gật đầu thật mạnh, có ý cười trong đôi mắt, nàng ta lại khoa tay múa chân với Mộ Vãn một hồi, Kỳ Niệm Nhất phiên dịch nói: “Nàng nói chỉ có một đóa trâm hoa không đủ dùng, nên nàng còn tìm sư đệ xin vân phù của hắn để tặng cho hai người chúng ta.”
Mộ Vãn có chút khó tin mà nhận lấy hộp ngọc đầy trâm hoa vân phù, nàng nói không mạch lạc: “Ta, ta chưa từng nhận được nhiều như vậy...”
Nhận được nhiều sự đánh giá cao và thiện ý.
Kiếp trước, nàng bất đắc dĩ nên mới bị vây ở bên người Tạ Thiên Hành, nhưng lại có rất nhiều người ghen ghét nàng. Những người đó đều cảm thấy nàng không xứng với vị trí Tiên Tôn phu nhân, nhưng chưa từng có một ai hỏi là nàng có nguyện ý ngồi vị trí này hay không.
Mộ Vãn lật xem một chút, thấp giọng hỏi: “Hơn phân nửa trong này đều là trâm hoa?”
Kỳ Niệm Nhất: “Đúng vậy, phần ta nhận được đa số cũng là trâm hoa.”
Diệu Âm gật đầu để nói nàng ta cũng vậy.
Tiêu Dao Du: “Thật ra căn cứ vào thống kê, trên vân đài bất kể là nam tu hay nữ tu thì đều sẽ nhận được trâm hoa nhiều hơn. Mấy nam tu kia mắt cao hơn đầu nên ngại ngùng biểu đạt ý thưởng thức chân chính, nên cho dù thưởng thức thì cũng nhất định nói là luận đạo giả chưa đạt tới trình độ đáng khen ngợi trong lòng hắn. Đợi đến khi trở về lại lén lút khen không dứt miệng, thật là miệng không thật lòng.”
Diệu Âm chống mặt, nàng có chút khổ não mà khoa tay múa chân nói mình nhận được rất nhiều trâm hoa, một phòng cũng không chứa hết, đã chứa đầy hai túi giới tử. Cho dù mỗi ngày đeo một đóa thì một năm cũng chưa hết.