XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 216
Cập nhật lúc: 2024-09-22 22:55:17
Lượt xem: 13
Thương Thuật Cốc không nhận nàng ta, Kiếm Ma Cung không muốn chứa nàng ta, sau khi Yêu Vực bắt nàng ta đi thì hủy hoại thứ cuối cùng mà nàng ta lấy làm tự hào là y đạo, còn Tiên Minh chẳng qua là đồng lõa.
Mà Thương Hoàn, nàng ta không muốn ở lại, cũng không dám ở lại.
Tất cả mọi người ở Thương Hoàn thông qua nàng ta để tìm kiếm bóng dáng của một người khác, ban đầu nàng ta nghĩ, hay là trút hết những bi thương này lên Kỳ Niệm Nhất đi, nhằm vào người đã c.h.ế.t kia, vậy thì nàng ta có thể sống dễ chịu hơn một chút.
Nàng ta phải tìm cách để phát tiết, nếu không sẽ có một ngày bị chính mình ép tới phát điên mất.
Nhưng nàng ta lại rất lý trí, quá tỉnh táo, tỉnh táo đến mức không muốn hận một kẻ hy sinh cũng vô tội khác.
Tất cả vinh quang phồn hoa của nàng ta bây giờ, cả cuộc sống yên bình của chúng sinh trong thiên hạ, cũng là dùng mạng của người đó để đổi lấy.
Nàng ta không dám, cũng không muốn hận nàng.
Nàng ta vung đao xung quanh, Bát Hoang Lục Hợp, không còn ai địch nổi nữa.
Đã vô địch rồi, làm thế nào để buông đao đây?
Vậy nên nơi lưỡi đao hạ xuống, chỉ có thể là bản thân đao khách thôi.
Lưỡi đao đau đớn ấy, chỉ có thể c.h.é.m về phía bản thân nàng ta.
Nhát đao ấy quá mạnh mẽ, đao phong dâng lên cuộn ra gió lốc mãnh liệt, dùng mắt thường để nhìn còn có thể thấy không gian trên vân đài đã loáng thoáng bị cắt thành mảnh nhỏ.
Kỳ Niệm Nhất thở nhẹ, tay cầm kiếm rồi lui về sau một tấc.
Sự dứt khoát của Mộ Vãn, nàng cảm nhận được.
Mộ Vãn lấy chiêu thức mạnh nhất ra, vậy thì nàng cũng chỉ có thể dùng chiêu thức mạnh nhất, mới có thể địch nổi.
Cố Diệp Phi
Linh lực quanh thân Kỳ Niệm Nhất tăng vọt, lui về phía sau nửa bước, sau khi đứng yên lại thì nâng thân kiếm ở trước người.
Trên vân đài, bụi đất lắng đọng, có người tinh mắt phát hiện có một cái khe nứt ra ở dưới chân Kỳ Niệm Nhất, rồi sau đó nhanh chóng lan ra khắp vân đài đầy dữ dội, vết nứt dày đặc như mạng nhện, vân đài lơ lửng giữ không trung đã bắt đầu có đá vụn rơi xuống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-216.html.]
Dưới lớp vải đen, đôi mắt màu vàng của nàng như có hào quang hiện lên.
Cả dãy núi Nam Tiêu, tất cả tiếng gió đều ngừng, đến tiếng trùng kêu chim hót cũng dừng lại.
Đám người xem nghe thấy được tiếng nhịp tim đang đập của mình, không biết Kỳ Niệm Nhất muốn làm cái gì, tất cả đều căng thẳng lên, chỉ có người từng gặp chiêu kiếm đó của nàng ở Vô Vọng Hải mới hơi hiểu được.
Khán đài trên mây, phụ nhân xinh đẹp cau mày lại: "Kiếm đáng sợ thật, không ngờ ta lại sinh lòng sợ hãi đối với kiếm ý của một tiểu nha đầu Kim Đan Canh."
Kỳ Niệm Nhất thoáng mở to mắt, trường kiếm giơ lên cao, thân kiếm Phi Bạch bất ngờ xuất hiện tia chớp.
Ban ngày không trăng, chỉ có ánh mặt trời rực rỡ.
Trong lòng phụ nhân xinh đẹp thấy lo sợ cũng là điều bình thường.
Vì nhát kiếm này của nàng, chỉ c.h.é.m mặt trăng và mặt trời!
Tiếng sấm dậy trời đất, lại có một thoáng chốc không thấy ánh mặt trời, kiếm phong chặt chẽ như trời long đất lở, lại hướng về phía mặt trời.
Tiếng sét đánh trên vân đài không ngừng, kiếm phong chạy về phía mặt trời, đồng thời còn xuyên thủng gió lốc mà nhát đao của Mộ Vãn nổi lên.
Một kiếm này, cho dù là mặt trời chói chang cũng phải tạm lánh mũi nhọn.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, cuối cùng vết nứt trải rộng vân đài cũng không để chịu nổi nữa, sụp xuống ầm ầm, ngói linh quặng rơi xuống từ trên không trung, bụi mù khắp nơi.
Người bình luận và người gác trận vội vàng duy trì trật tự.
Phụ nhân xinh đẹp đang tính ra tay cứu người thì lại bị lão giả râu dài ngăn cản.
Trong mắt lão giả râu dài mang theo ý cười, giơ tay chỉ.
"Từ từ, ngươi xem kìa."
Sua khi khói mỏng tan đi, ánh nắng mạnh mẽ xuyên ra từ những tầng mây, chiếu lên dãy núi Nam Tiêu.