XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 196
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:02:23
Lượt xem: 30
“Thì ra là cái này thiên phú thần thông, khó trách ngươi đấu pháp mạnh như vậy.” Tiêu Dao Du hít sâu một hơi: “Trước kia khi ta nói chuyện với hoa cỏ và linh thú, thì người trong nhà đều cảm thấy ta là kẻ điên, người từ nhỏ sinh ra đã không giống người thường như chúng ta thật là làm cho người ta buồn rầu a.”
Trong lời nói của nàng ta có một bộ mang thiên phú thần thông vô cùng đáng giá kiêu ngạo.
Diệu Âm nghe ra Tiêu Dao Du đang an ủi nàng ta, nhẹ nhàng cười với nàng ta, cười đến làm cho tim của Tiêu Dao Du đập thình thịch.
[Khi còn nhỏ, ta và sư đệ từng chơi trốn tìm một lần, hắn trốn ta tìm, ta nói giỡn nói ngươi tốt nhất không cần dễ dàng bị ta tìm được, không nghĩ tới một câu thành sấm.
Ta tìm khắp cả tòa Tinh La Sơn cũng chưa tìm được sư đệ ở đâu, sau nửa năm hắn mới bị sư tôn tìm trở về. Sau lúc đo, ta cũng không dám nói chuyện, càng không dám tiếp xúc với người khác, sợ nói sai, càng sợ vô ý hại người khác.]
Trong mắt của Diệu Âm chứa ánh sáng yếu ớt, mỉm cười nhìn Kỳ Niệm Nhất, gương mặt kia làm cho phòng nhỏ đơn sơ đều đang sáng lên.
[Ta đã gần hai mươi năm chưa nói chuyện, không nghĩ tới có thể gặp được một người nghe thấy tiếng lòng của ta.]
Kỳ Niệm Nhất dùng một chút Tẩy Kiếm Thạch lừa được từ chỗ của Tam sư huynh lau thân kiếm Phi Bạch, vừa nghe Diệu Âm lải nhải mà nói chuyện, thỉnh thoảng trả lời vài câu mà Tiêu Dao Du và Ôn Hoài Du đều nghe không hiểu, không khí vô cùng hài hòa.
Có lẽ là Diệu Âm nghẹn gần hai mươi năm, chợt phát hiện một người có thể nói chuyện với nàng ta như vậy, cho nên đặc biệt có chút hưng phấn mà nói đến trời tối, còn kéo tay của Kỳ Niệm Nhất không chịu buông.
Dưới khuôn mặt thanh diễm tuyệt đẹp cất giấu một trái tim lảm nhảm.
Kỳ Niệm Nhất đơn giản đưa nàng ta trở về chỗ ở, dọc theo đường đi nghe nàng ta ở trong lòng nhắc mãi đồ ăn Tây Châu có bao nhiêu khó ăn, mỗi lần bên ngoài vân đài chen chúc quá nhiều người thật sự rất bất tiện, nàng ta tự học trận pháp nửa vời chỉ vì thiết lập kết giới phòng ngừa có người ở ngoài viện của nàng ta rình coi nghe lén…
Còn nói rất nhiều.
Cố Diệp Phi
Cho đến khi Kỳ Niệm Nhất đưa nàng ta đến bên ngoài tiểu viện, nàng ta mới không tha mà dừng bước chân, xoay người lả lướt tha thiết: [Sau này ta còn có thể thường xuyên đi tìm ngươi không?]
“Tất nhiên rồi.”
Diệu Âm chợt nở mụ cười.
Nàng ta cười, bóng hoa lay động trong bóng đêm, ánh trăng nát đầy đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-196.html.]
Sau khi trở lại sân của mình, Diệu Âm mới thấy có hai người đứng trong phòng của mình, một người là Bạch Linh tôn chủ của Cửu Chuyển Âm Khuyết, mà một người khác là một nam tử quấn lụa đen trước mắt.
Tạo hình như vậy, nàng ta mới nhìn thấy trên người của Kỳ Niệm Nhất vừa rời đi.
Vẻ mặt của nàng ta trịnh trọng lên, đôi tay kết ấn để ở trước người, khom mình hành lễ thật sâu.
[Sư tôn.]
Nếu Kỳ Niệm Nhất vừa thấy một màn này, chắc chắn sẽ hiểu.
Diệu Âm tiên tử ở Cửu Chuyển Âm Khuyết nhiều năm, mặc dù bản thân cố ý lánh mặt cũng không đến mức hoàn toàn chưa có ai gặp nàng ta, trừ khi nàng ta hoàn toàn không ở Cửu Chuyển Âm Khuyết.
Bạc Tinh Vĩ ý bảo nàng ta đứng dậy, lại ý bảo Bạch Linh tôn chủ rời đi, Bạch Linh tôn chủ lo lắng mà nhìn Diệu Âm, rời khỏi phòng chỉ còn lại hai người họ.
“Đã gặp nàng, cảm giác thế nào?”
Diệu Âm suy nghĩ một chút rồi ra dấu tay.
[Ta rất thích nàng.]
“Ngươi và nàng ngược lại nói chuyện rất hợp nhau, không có nhắc đến ta đúng không.”
[Đồ nhi không dám.]
Bạc Tinh Vĩ mỉm cười lắc đầu.
“Học được cách nói dối ta. Là không dám bại lộ thân phận của ta, hay là lo lắng để cho nàng biết ngươi là đệ tử của ta thì nàng sẽ không muốn làm bằng hữu với ngươi?”
Diệu Âm chỉ là mím môi cười khẽ.
Bạc Tinh Vĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, hướng mà Kỳ Niệm Nhất vừa rời khỏi: “Thôi, nàng ghét ta cũng phải.”