XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 195
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:02:06
Lượt xem: 24
Đám người vây quanh nàng ta tản ra, trên điểm xem thi đấu có một nữ tu nhỏ gầy quỳ rạp trên mặt đất, tay bị giẫm mấy chân, xương tay bị gập lại một độ cong kỳ dị, bị Diệu Âm đỡ đứng lên.
Mắt thấy tình huống này, người vây xem một bên hơi tản ra một chút, Diệu Âm đỡ nữ tu bị thương, có chút nôn nóng mà nhìn quanh bốn phía, thế nhưng người vây xem tuy nhiều nhưng lại không một ai hiểu nàng ta muốn làm cái gì.
“Tiên tử muốn làm gì?”
Thấy vẻ mặt của nàng ta như thế, một bên có người đau lòng không thôi cho nên dò hỏi.
Môi anh đào của Diệu Âm mím chặt, vẻ mặt có chút do dự, đang muốn duỗi tay khoa tay múa chân một phen thì một bên có một giọng nữ réo rắt vang lên.
“Ngươi đang tìm y tu đúng không?”
Diệu Âm xoay người, vui mừng gật đầu.
Kỳ Niệm Nhất thoáng nhìn thương thế của nữ tu dò nàng ta đỡ, chậm rãi nói: “Sư huynh của ta là y tu, đi theo ta.”
…
Sau nửa canh giờ, Tiêu Dao Du ngồi ở trong phòng của Kỳ Niệm Nhất, giống như nằm mơ mà bưng chén, ánh mắt thường thường liếc về phía khuôn mặt quá mức mê hoặc kia của Diệu Âm.
“Ta thế nào cũng không thể nghĩ tới, ta sẽ ăn cơm với Diệu Âm tiên tử trên bàn ăn cơm.”
Diệu Âm bưng chén, gương mặt có một chút đỏ ửng, ngại ngùng mà tránh ánh mắt quá mức trực tiếp nóng bỏng của Tiêu Dao Du.
Đôi mắt kia của nàng ta sáng như là biết nói, như nước hoa lê mùa xuân, nhưng Tiêu Dao Du vẫn là không hiểu ý trong ánh mắt của nàng ta.
Kỳ Niệm Nhất đúng lúc phiên dịch: “Nàng nói đây là lần đầu tiên nàng chen chúc ăn cơm với người khác như vậy.”
Lời vừa nói ra, Tiêu Dao Du và Diệu Âm đều quay đầu nhìn nàng, đôi mắt của Diệu Âm sáng lấp lánh.
[Vì sao nàng biết trong lòng của ta suy nghĩ cái gì?]
Kỳ Niệm Nhất hơi hơi mỉm cười: “Đoán được.”
Tiêu Dao Du thử thăm dò hỏi: “Cho nên, ngoại trừ luận đạo đấu pháp thì ngươi đều không nói lời nào, là có lý do khó nói gì không?”
Diệu Âm mất mát gật đầu, lại lắc lắc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-195.html.]
Nàng ta không thể tùy ý mở miệng, tất nhiên không thể giải thích tất cả chuyện này.
Kỳ Niệm Nhất xoa xoa miệng hỏi: “Là thiên phú thần thông đúng không.”
Ánh mắt của Diệu Âm sáng lên nhẹ nhàng gật đầu.
Đôi mắt biết nói kia của nàng ta chớp chớp, Kỳ Niệm Nhất chợt nói tiếp: “Cũng gần như vậy.”
Cố Diệp Phi
Diệu Âm ở trong lòng hỏi là: [Năng lực nghe được tiếng lòng của ta cũng là thiên phú thần thông sao?]
Nàng nói xong, hai người nhìn nhau cười.
Tiêu Dao Du: “… Hai người các ngươi đừng nói những thứ ta nghe không hiểu a.”
Thiên phú thần thông thứ này có thể gặp nhưng không thể cầu.
Rất nhiều phàm nhân suốt cuộc đời cũng chưa nhập đạo, nhưng người mang thiên phú thần thông có chút năng lực khác hẳn với người thường.
Khi còn nhỏ, Ôn Hoài Du vì làm cho nàng không sợ hãi năng lực Thiên Thính và Thiên Nhãn, từng mang nàng đi gặp mấy người có được thiên phú thần thông, bọn họ có thần lực trời sinh, có người có được thân thể đao thương bất nhập, cũng có người có được tốc độ một ngày đi ba ngàn dặm.
Năng lực giống như nàng tuy rằng hiếm thấy, nhưng cũng không coi là quái dị.
“Ngươi có được năng lực rất lợi hại.” Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh nói.
“Là châm ngôn đúng không.” Ôn Hoài Du vẫn luôn không nói gì liếc nhìn Kỳ Niệm Nhất một cái, trong mắt dường như có ý cười, làm cho người ta xem không rõ.
Kỳ Niệm Nhất nhướng mày.
Những lời này là lúc nàng ba tuổi đại sư huynh đã nói cho nàng.
Nàng nhìn xung quanh cảm thấy hiện tại người ngồi bàn này vô cùng kỳ lạ.
Bây giờ đôi mắt của nàng đã khỏi nhưng lại muốn giả mù; Tiêu Dao Du có khả năng thông linh lại chỉ có thể lấy cớ nói đây là con đường tin tức từ bên ngoài; còn có Diệu Âm, người mang tuyệt kỹ như thế lại bị ép cả đời không thể mở miệng nói chuyện.
Châm ngôn, thuộc về một loại ngôn linh.
Chỉ có một tác dụng duy nhất, nhưng chính tác dụng này làm cho Diệu Âm ngoại trừ đấu pháp ra thì cũng không dám tùy ý mở miệng.
—— Ngôn xuất tất linh.