XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-09-22 19:01:20
Lượt xem: 21
Kỳ Niệm Nhất nói tiếp: “Một là người tham dự ngã xuống vân đài, hai là có một bên chủ động nhận thua, ngoài ra, những người khác bao gồm giáo tập cũng không thể can thiệp, sống c.h.ế.t tự chịu trách nhiệm.”
Tuy nói như thế, nhưng đây chung quy chỉ là một trận luận đạo, thậm chí rất nhiều đạo tu Phật tu hoàn toàn chưa từng ra tay, chỉ là thảo luận đạo pháp và Phật pháp với đối thủ ở trên vân đài.
Chỉ có võ tu luận đạo sẽ hơi kịch liệt, nhưng tất cả người tham dự đều có một quy tắc ngầm, tuyệt đối không làm tổn thương tính mạng của người khác.
Tiêu Dao Du trầm giọng nói: “Đối thủ luận đạo lần trước của hắn ta bị hắn ta đánh gần chết, cuối cùng lấy hết toàn lực lật xuống từ trên vân đài, được người tuần tra cứu lại mới giữ được một mạng. Xem ra, trận thứ hai này hắn ta cũng sẽ làm như vậy.”
Trên mặt của Tang Tự Ninh treo nụ cười tà ác, hơi giơ tay lên, lại là ném ba cái chưởng tâm lôi xuống, khiến cho đối thủ da tróc thịt bong.
Người xem nói nhỏ: “Các ngươi có đếm không, hắn không bấm tay niệm thần chú thuấn phát ra mấy cái chưởng tâm lôi?”
“Ít nhất mười cái đi.”
Cố Diệp Phi
“Pháp tu không cần bấm tay niệm thần chú có thể thuấn phát pháp thuật, hay là tiên cốt của hắn đã rèn xong rồi?”
“Vui đùa cái gì vậy, nếu tuổi này đã rèn xong tiên cốt thì hắn đều có thể bước lên hóa thần rồi.”
“Chẳng lẽ là trời sinh tiên cốt? Đây cũng quá gặp quỷ, đột nhiên từ nơi nào xuất hiện nhiều tu sĩ trẻ tuổi có tiên cốt trời sinh như vậy.”
“Hiện tại mọi người nghi ngờ Tang Tự Ninh có mang tiên cốt trời sinh hay không.” Tiêu Dao Du nói như thế.
Trận luận đạo này đều không phải mục tiêu của hai người, khi Kỳ Niệm Nhất vừa rời đi, lại nhìn thoáng qua khuôn mặt tà ác của Tang Tự Ninh.
Tiên cốt trời sinh, Nguyệt Độc Tông.
Sao cảm giác này giống như đã từng quen biết vậy chứ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-192.html.]
Bóng dáng của Tang Tự Ninh và nam tu không rõ mặt mũi mà nàng nhìn thấy ở trong mộng hình thành trùng hợp vi diệu, trong lúc nhất thời làm cho Kỳ Niệm Nhất có một chút khó phân biệt.
Nàng nhớ rõ những gì mà nàng chứng kiến ở trong mộng, hẳn là chuyện của trăm năm trước.
“Tang Tự Ninh này có lai lịch gì?”
Quả nhiên, trên đời này không có chuyện Tiêu Dao Du không biết.
“Xuất thân của hắn ta cũng không tệ lắm, là tằng tôn của tông chủ tiền nhiệm Nguyệt Độc Tông, tất nhiệm là tông chủ cũng rất yêu thương hắn ta, để cho hắn ta ở Nguyệt Độc Tông rất có đặc quyền. Nhưng Nguyệt Độc Tông ngươi cũng biết, ở Đông Châu còn có thể xem như một danh môn đại phái, nhưng so với toàn bộ đại lục thì không quá đủ nhìn.”
“Đúng rồi ——” Tiêu Dao Du hạ giọng: “Ngươi biết họ của tông chủ đời trước Nguyệt Độc Tông là gì không?”
Kỳ Niệm Nhất tất nhiên là không biết, hiện tai đa số người gọi tu sĩ là đạo hiệu và tôn hiệu, chưởng môn đời trước của Nguyệt Độc Tông lánh đời hơn trăm năm, khi hắn lánh đời thì Kỳ Niệm Nhất còn chưa ra đời: “Hắn chỉ cần không phải họ Mặc, thì ta đây đều có thể không biết.”
Tiêu Dao Du treo vẻ mặt ngươi thật không thú vị: “Hắn họ Ngọc.”
Nàng ta nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đây chính là ta đã mất rất nhiều công sức trong một thời gian ngắn như vậy để hỏi thăm ra được đó.”
“Ồ… Họ Ngọc, đây không phải quá khéo hay sao.” Kỳ Niệm Nhất nhướng mày lên.
Hoạt động mua bán nhân khẩu đổi xương sau lưng An Vương, sư đệ Nguyệt Độc Tông trong mộng của nàng mổ một thân kiếm cốt của nữ tu ra, vào giờ phút này chữ “cốt” trong tỳ vết của Ngọc Hoa Thanh Đạo Tâm kia hình thành liên hệ vi diệu.
“Sao vẻ mặt của ngượi lại… Ừ, âm hiểm như vậy?”
Kỳ Niệm Nhất nhếch khóe môi, vỗ bả vai của Tiêu Dao Du: “Làm tốt lắm.”
Trong ánh mắt khó hiểu của Tiêu Dao Du, các nàng đi tới bên cạnh vân đài sắp bắt đầu luận đạo giữa Diệu Âm tiên tử và trận pháp sư Thượng Dương Môn.