XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 179
Cập nhật lúc: 2024-09-22 18:57:17
Lượt xem: 19
Nữ tu lại ngừng lại, thở dài: “Giá như chúng ta có thể muốn đến Thâm Uyên lúc nào thì đến, muốn đi lúc nào thì đi thì tốt quá.”
Yến Hoài Phong khẽ cười một tiếng: “Ngươi mơ thật đẹp.”
“Còn không cho người ta nằm mơ nữa à!”
Đương nhiên là có thể.
Chỉ là những lời này lại làm hắn nhớ đến lời nói của sư tôn trước khi giao Thần Cơ vào tay hắn.
“Thần Cơ là lá chắn đầu tiên chống lại Thâm Uyên, nếu như một ngày nào đó Thâm Uyên mở rộng đến mức không thể cứu vãn, thì nhóm tu sĩ Hoá Thần các ngươi dù có phải dùng cơ thể, cũng phải che chắn ở phía trước.”
Sư tôn còn nói: “Cuối cùng sẽ có một ngày, chúng ta có thể xem cái khe nhỏ kia là một nơi thanh tịnh ở ngoại vực, muốn đến thưởng thức phong cảnh thì đến, nhớ nhà rồi thì quay về.”
Bởi vì câu nói đó của sư tôn mà tu sĩ cảnh giới Hóa Thần trên khắp thiên hạ mới tụ lại đây.
Đánh cược mạng sống của chính mình, đấu tranh cho một tiền đồ không thể nhìn thấy hy vọng.
Nhưng người đã nói câu đó, rốt cuộc bây giờ hắn đang ở đâu?
“Bùi Hoằng, bây giờ vẫn chỉ có một mình Phi Ưng mới có thể thấy sương mù màu đen không biết tên kia thôi sao?” Yến Hoài Phong hỏi.
Bên cạnh hắn, một Phật tu đội đấu lạp màu đen, mặc áo cà sa của Phật Môn nhưng vẫn giữ tóc.
Bùi Hoằng chậm rãi gật đầu: “Khoảng thời gian này Phi Ưng dùng mắt quá độ, có chút không chịu nổi, nếu tâm cảnh bị hổng, sẽ rất dễ bị sương đen lây nhiễm.”
Yến Hoài Phong lại nhấp một ngụm rượu: “Tháng này, có bao nhiêu người bị lây nhiễm đưa ra khỏi kết giới?”
“Ba mươi lăm người.”
Cố Diệp Phi
Không phải một con số nhỏ.
Toàn bộ Thần Cơ cũng chỉ có hơn tám trăm người.
Đã là tổng số của tất cả tu sĩ cảnh giới Hóa Thần ở đại lục.
Chỉ một tháng đã hao tổn hơn ba mươi người, thời gian sau này còn dài, mà bọn họ thậm chí còn không tìm thấy bất kỳ cách nào để chống lại sương mù màu đen này.
Ngón tay của Bùi Hoằng không ngừng lần tràng hạt, niệm phật hiệu, rồi nói: “Trong ba mươi lăm người, có ba mươi người vẫn chưa trải qua tâm ma kiếp của tu sĩ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-179.html.]
Cảnh giới Hóa Thần cũng không chia thành bốn giai đoạn tiền trung hậu và đỉnh cao giống như lúc trước.
Cảnh giới Hóa Thần đã tiến tới Long Môn, chỉ có hai giai đoạn: Xuất Sáo, Tàng Phong.
Giữa Xuất Sáo đến Tàng Phong, có một tâm ma kiếp, có thể nói là cửa sinh tử của tu sĩ cảnh giới Hóa Thần.
Nhất niệm thành ma, nhất niệm thành Phật.
“Vậy sau khi ba mươi lăm người đó bị đưa ra khỏi kết giới, có một số người mượn cơ hội này vượt qua tâm ma kiếp, trạng thái được chuyển biến tốt đẹp, còn một số khác...” Bùi Hoằng lắc đầu, không nói gì thêm.
Yến Hoài Phong rũ mắt suy tư: “Vậy có phải ta có thể cho rằng, người mà tâm cảnh vốn đã có lỗ hổng, thì sẽ dễ bị sương đen lây nhiễm hơn hay không? Nếu như tâm cảnh không có lỗ hổng, cũng không có tâm ma, dù là sương đen cũng rất khó thành công lây nhiễm, nhưng nếu trong lòng có ma chướng, dù đã được Cảm Nghiệp Tự độ hóa, thì cũng không chắc chắn sẽ có tác dụng?”
Bùi Hoằng tán đồng gật đầu.
Yến Hoài Phong lại nhớ tới đôi mắt kỳ lạ kia của Niệm Niệm.
Từ nhỏ nàng đã có thể nhìn thấy một số thứ mà người khác không nhìn thấy, chuyện này ba sư huynh trong sư môn đều biết.
Chẳng lẽ đây là nguyên nhân nàng trở thành người được chọn trong Phê Mệnh sao?
Yến Hoài Phong không dám chắc nhưng lại không thể không nghĩ tới.
Khi nói chuyện, một người chậm rãi đi đến, vỗ lên bả vai của Yến Hoài Phong.
“Hôm nay Phi Ưng khoẻ hơn rồi, ta đưa hắn tới đi một vòng, hắn phát hiện ra một chuyện thần kỳ.” Đối phương chỉ vào khe nứt dưới mặt đất, “Phi Ưng nói, hắn thấy một phần sương đen lại lui trở về trong Thâm Uyên.”
Yến Hoài Phong sửng sốt một chút: “Lui trở về?”
Đối phương gật đầu khẳng định.
Yến Hoài Phong nhìn vào Thâm Uyên vô tận, từ nơi này nhìn qua, thật ra chỉ có thể nhìn thấy bóng tối vô biên vô tận.
Sâu trong Thâm Uyên, một bóng đen vặn vẹo rối loạn cuốn lên từng làn khói.
Sau khi sương đen kia quay trở lại cơ thể hắn, hình dáng cơ thể của nó vốn đang từ từ ngưng tụ lại dần phai nhạt, giống như một trận gió là có thể thổi tan, hiển nhiên đã bị suy yếu.
Bên vách núi, Yến Hoài Phong nhíu mày thật sâu.
“Như vậy là sao...”