XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 168
Cập nhật lúc: 2024-09-22 18:54:00
Lượt xem: 22
Trong tiệm trà, đạo tu và Phật tu ngồi đối diện luận đạo và Phật pháp, y tu và đan tu thì tranh luận không ngớt xem rốt cuộc bên nào mới trị liệu có hiệu quả hơn, pháp tu rồi tụm lại một chỗ để thảo luận xem nên làm thế nào để tăng cao tốc độ bấm tay niệm thần chú, trận pháp sư thì bày quán, kêu bạn dẫn bè tới hỏi xem có ai muốn trao đổi trận pháp nguyên đồ trong tay không, võ tu thì lại im lặng, chỉ vì nếu bây giờ bọn họ so chiêu thì có lẽ tiệm trà này sẽ không giữ nổi mất.
Sau khi cơm no rượu say, không tám chuyện một chút thì sẽ làm uổng phí phút giây nhàn hạ này mất.
Không biết là ai bắt đầu trước, mọi người đều bàn tán về mấy trận so tài sáng nay, nhiều người cảm thấy chưa đã ghiền.
"Đáng tiếc, đúng là đáng tiếc, mấy người đối chiến với Tiểu Kiếm Cốt, Ngọc tiểu công tử và Nhạn Minh Kiếm, không một ai có thể chịu được một chiêu đã thua trận rồi, ta còn muốn xem thêm một chút về đường kiếm của những vị này."
"Nói cứ như ngươi thấy được đường kiếm là có thể thắng được bọn họ vậy."
"Ngoài ba vị vừa rồi, tỷ đệ Minh gia cũng khá đáng xem, Phi Hồng Kiếm của Minh đại tiểu thư vừa ra khỏi vỏ là giống như lửa lan khắp đồng cỏ, sinh sôi không thôi, khá là khó chơi. Còn Hàn Thiền Bút của Minh tiểu công tử lại như tiếng kêu thê lương của ve sầu mùa đông sau cơn mưa, mưa lạnh c.h.ế.t chóc. Là tỷ đệ cùng một nhà mà phong cách lại khác xa nhau đến thế."
Cố Diệp Phi
"Không phải hôm nay còn kết quả bất ngờ sao, Tang Tự Ninh của Nguyệt Độc Tông dùng tu vi Kim Đan Cảnh sơ kỳ, một nhát kiếm chặt đứt linh mạch của Hướng An Chi nổi bật nhất Lăng Tiêu Tông, nghe nói lúc đoạt giải nhất xuống đài thi đấu đã bị người của Lăng Tiêu Tông đưa trở về cứu chữa, không biết còn chữa lại được linh mạch hay không."
"Nhắc tới kiếm tu, có phải vị kia của Thương Hoàn còn chưa tới đúng không?"
"Chẳng lẽ, lời đồn khi trước là thật sao, chủ nhân của thần kiếm thật sự đã c.h.ế.t rồi?"
Nói đến đây, trong tiệm trà càng thảo luận sôi nổi hơn, không ai chú ý tới lầu ba của tiệm trà, vẻ mặt của đám người mặc đạo bào Thương Hoàn hơi khó coi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-168.html.]
Lư Thu Đồng gắp một miếng gà tía tô cho vào miệng, nói không rõ: "Đừng mặt ủ mày chau, mau ăn đi, chắc chắn tiểu sư tỷ sẽ chạy tới trước khi bắt đầu thi đấu."
Khúc Vi đặt đũa xuống: "Ngươi không lo lắng chút nào nhỉ."
Lư Thu Đồng nuốt xuống miếng thịt gà, lúc này mới nói: "Nàng là tiểu sư tỷ của chúng ta mà, mặc dù tuổi còn hơi nhỏ nhưng bao nhiêu năm qua, có khi nào thấy nàng làm hư chuyện gì quan trọng đâu."
Khúc Vi cau mày nói: "Đúng là thế, nhưng ta nghe xong lại thấy khó chịu."
Nàng vừa dứt lời, dưới lầu lại xôn xao hơn.
"Theo ta thấy, vị kia của Thương Hoàn chỉ được thơm lây từ Mặc Quân mới có thể trở thành chủ nhân của thanh thần kiếm này thôi. Có ai không biết sáu thanh kiếm trước của Vân Dã đại sư đều thuộc về Mặc Quân, nếu thanh kiếm cuối cùng này cũng thế, vậy thì nàng có thể thuận lợi lấy được thần kiếm cũng chẳng có gì lạ, nếu ta có một sư tôn lợi hại như thế thì ta cũng có thể."
"Đúng vậy, nếu vị kia của Thương Hoàn thật sự là kiếm tu có chút bản lĩnh thì sao có chuyện nhiều năm qua không để lại thanh danh chứ.
Mấy kiếm tu mà các vị nhắc tới vừa rồi, có ai không thành danh từ hồi niên thiếu, có ai không từng người khác trầm trồ khi vung kiếm. Kiếm vốn là binh khí sắc bén nhất trên thế gian này, nếu có thể vung một nhát kiếm khiến thiên hạ công nhận, vậy mới được tính là không phụ uy danh của thần kiếm. Theo ta thấy, nàng chẳng có chỗ nào xứng đôi với thần kiếm cả."
Khúc Vi càng nghe càng tức giận, đang tính xuống lầu tranh cãi một phen thì lại phát hiện có hai cỗ uy áp một trên một dưới rõ ràng là Kim Đan Cảnh, nhưng khí thế lại vượt xa Kim Đan Cảnh tầm thường phóng tới lầu hai đang thảo luận hăng say.
Khúc Vi ngạc nhiên nhìn sang Tạ Thiên Hành đang ngồi yên bên cạnh, hắn vẫn gắp đồ ăn như không có chuyện gì xảy ra, nhưng lại không bỏ đồ ăn vào miệng, tay khựng lại giữa không trung, ánh mắt trầm xuống, hơi thở phóng ra ngoài, dường như đang giao chiến