XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 160
Cập nhật lúc: 2024-09-22 18:51:05
Lượt xem: 25
Tiêu Dao Du: “Hắn à, hắn là một kiếm tu. Chưa từng nghe nói sư phụ hắn là ai, môn phái ở đâu. Trước đó, Tiên Minh đã giấu tin tức của hắn rất kỹ lưỡng. Nếu không phải cần có Nam Hoa luận đạo năm nay để tạo thế, e rằng Tiên Minh sẽ không công bố hắn ra ngoài.”
“Nửa năm trước, hắn truy đuổi một nhóm tu sĩ đã tra tấn dã man và g.i.ế.c hại phàm nhân. Bọn người đó đã trốn vào núi Vân Nhai, ỷ vào Vân Nhai cỏ cây um tùm nên họ cược rằng Ngọc Trùng Cẩm không tìm thấy.
Không ngờ, Ngọc Trùng Cẩm lại trực tiếp vung kiếm, một kiếm của hắn mang theo cơn gió đáng sợ như muốn thổi bay cả mặt trăng, trận cuồng phong đó thổi qua núi Vân Nhai suốt một đêm. Lúc đó là ngày xuân vừa qua, nhưng sau hôm đó cỏ cây trên núi Vân Nhai điêu tàn chỉ còn lại cành khô. Bọn người đó không còn chỗ trốn chỉ có thể nhận thua.
Kể từ ngày đó, mọi người gọi hắn là Hạo Nhiên kiếm, để nhớ tới ngày xuân hôm ấy trên Vân Nhai mười dặm cành khô.”
Cố Diệp Phi
Lời nói Tiêu Dao Du khơi dậy sự hứng thú của Kỳ Niệm Nhất.
“Có vẻ hắn là một đối thủ mạnh.”
Nàng bắt đầu chờ mong Nam Hoa luận đạo.
Một lúc sau, hành khách trên phi chu bắt đầu nghỉ ngơi, Kỳ Niệm Nhất cũng tiến vào trạng thái nội thị và bắt đầu luyện kiếm.
Không có sân tập cũng không có kiếm trong tay, nàng chỉ có thể luyện kiếm trong tâm thức.
Thương Lãng Kiếm có năm chiêu, nàng đã luyện được hai chiêu thành thạo, còn chiêu thứ năm cuối cùng nàng vẫn chưa học được.
Về kiếm ý, nàng cũng đã ngưng ra hai đạo.
Đầu tiên là khí phách thiếu niên, vượt nhanh vạn dặm, kiếm ra quyết đoán đầy dũng khí và không hề sợ hãi, một kiếm có thể phá vạn pháp.
Thứ hai là tâm sáng như gương, thiên hạ thái bình, sông núi cách vạn dặm đều thu về tâm, thông lãng chi kiếm, khi vung kiếm tâm và mắt phải tỏ tường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-160.html.]
Kỳ Niệm Nhất quyết định đặt tên cho hai đạo kiếm ý này là “Trảm Nguyệt” và “Nhất Diệp Tri Thu”.
Trong lúc nàng chưa nhận ra thì nàng đã làm được việc mà mọi kiếm tu hằng mong ước
—— Tạo ra kiếm ý của riêng mình.
Kiếm ý này có nguồn gốc từ Thương Lãng Kiếm, nhưng nó không giống với Thương Lãng Kiếm. Kiếm ý của Thương Lãng Kiếm được nàng luyện tập trong đầu ngày này qua ngày khác và cuối cùng nó đã hoàn thiện sau thời gian nửa năm rời khỏi Vô Vọng Hải.
Kỳ Niệm Nhất đắm chìm trong nội thị và tập trung vào việc cô đọng kiếm ý, cho đến khi nàng bị một trận rung lắc của phi chu đánh thức, lúc này mới nhận ra rằng họ đã đến Nam Cảnh.
Người dân và phong cảnh ở Nam Cảnh vừa giản dị vừa ấm áp. Lúc Kỳ Niệm Nhất và Tiêu Dao Du vừa xuống phi chu đã bị một tiểu công tử ven đường nhét vào tay hai đóa trâm hoa.
Họ nhìn nhau rồi thấy cách đó không xa, Bạc Tinh Vĩ sắp bị một nhóm tiểu cô nương kéo đi thành thân tại chỗ.
Kỳ Niệm Nhất lẩm bẩm: “Người dân Nam Cảnh thật là nhiệt tình như lửa, quả nhiên là danh bất hư truyền.”
Chuẩn xác mà nói, nơi này trên danh nghĩa thuộc về Nam Cảnh, nhưng thực chất cũng không phải thuộc Nam Cảnh. Là Dục Triều liên hợp với Tây Châu lập nên một ngoại thành, chuyên dùng để làm điểm trung chuyển cho phi chu. Sau một thời gian dài, dần có rất nhiều người tụ tập lại xung quanh điểm bay này và sinh sống ở đây, phàm nhân gọi chung là “Nam Cảnh”.
Nhưng phải đi xa hơn về phía nam của thành này, nơi đó có một khu vực rộng lớn và chưa từng được thấy ánh sáng ban ngày, đó mới chính là Nam Cảnh thực sự trong mắt người tu hành bọn họ.
Bạc Tinh Vĩ cố gắng thoát khỏi những tiểu cô nương nhiệt tình, khi hắn quay trở lại phi chu, trên người hắn không còn mùi thơm bánh ngọt nữa mà đã phủ đầy mùi hương phấn.
Theo một cách nào đó, hắn luôn rất thơm.
Nghe thấy Tiêu Dao Du nói, Bạc Tinh Vĩ lên tiếng: “Hai vị tiểu thư cũng muốn đến Tây Châu sao?”
“Đúng vậy, chúng ta đi tham gia Nam Hoa luận đạo.” Tiêu Dao Du có chút hứng thú với nam nhân có ngoại hình giống Kỳ Niệm Nhất tới tám phần này, hai người bắt đầu trò chuyện.