XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 132
Cập nhật lúc: 2024-09-22 18:05:40
Lượt xem: 31
Huyết trì nổ tung ra mưa máu, che đậy bóng người, trong khoảnh khắc như có ngàn tiếng sóng vang, một kiếm c.h.é.m ngang mặt An Vương.
Thương Lãng Kiếm thức thứ tư - Kinh Đào Phách Ngạn.
Trong đám sương, sau lưng nàng có một hư ảnh cũng cầm kiếm, sắc mặt nghiêm nghị.
Nhất kiếm phá vạn pháp.
Nàng chỉ giỏi một loại kiếm ý này.
Một kiếm là đủ rồi.
Lật tay ném Trầm Uyên ra, trọng kiếm cao hơn người đ.â.m thẳng vào bụng An Vương, ghim hắn xuống mặt đất như một vật chết.
Kỳ Niệm Nhất chậm rãi tiến lên, giống như cảm thấy có gì đó vì vậy giơ tay đón lấy đôi mắt màu vàng kia.
Tinh Trần Sa trước mắt nàng không biết đã bị tháo xuống tự bao giờ.
Trong đôi mắt trống rỗng chỉ có một màu trắng tinh khiết lóe lên.
Đôi mắt vàng chớp chớp, đ.â.m vào cơ thể của nàng.
Ánh mắt đó chứa đựng thuần khiết và nhân ái vô hạn.
Cơn đau rát ở cả hai mắt biến mất, thay vào đó là cảm giác thỏa mãn mà cơ thể đã thiếu vắng bấy lâu nay.
Kỳ Niệm Nhất nghe thấy có tiếng giọt nước rơi xuống tay Phi Bạch.
Chớp chớp mắt, ánh sáng đã quay trở lại.
Nàng ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt tan nát cõi lòng của Phi Bạch.
Hoá ra là nàng đang khóc thật.
Huyết trì trở về bình tĩnh.
Kỳ Niệm Nhất khom người, m.á.u loãng chảy qua kẽ tay.
Nàng nhỏ giọng nói: “Hiện tại thật sự không đau nữa rồi.”
Sau khi hấp thu đôi mắt của Bạch Trạch, Kỳ Niệm Nhất vẫn luôn trong trạng thái rất huyền diệu.
Rõ ràng nàng vẫn không nhìn thấy gì cả, nhưng lại cảm thấy trong lòng rộng lớn vô ngần, giống như chỉ cần một suy nghĩ là có thể thông hiểu trời đất.
Âm sắc rực rỡ, hồng hoang thiên cổ chỉ trong một cái liếc mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-132.html.]
Ngay cả cảm xúc của bản thân nàng cũng bị tạm thời đặt sang một bên.
“Kiếm chủ.” Phi Bạch đi qua đi lại bên cạnh nàng, dù có gọi thế nào ánh mắt của nàng cũng không tập trung được, chỉ ngơ ngác nhìn phía trước.
“Niệm Niệm?” Phi Bạch lại nhỏ giọng gọi.
Sau đó, hắn nhìn thấy đôi mắt trống rỗng của Kỳ Niệm Nhất chuyển động, chậm rãi nhìn An Vương đang bị đóng đinh trên mặt đất bên cạnh mình.
Lồng n.g.ự.c An Vương vẫn còn hơi phập phồng, tu sĩ Nguyên Anh cảnh chính là sống dai như vậy.
Thời điểm ném Trầm Uyên qua đó, Kỳ Niệm Nhất đã tránh đi các nội tạng quan trọng của hắn, nhắm thẳng vào Nguyên Anh trong khí hải của hắn.
Hiện tại dù hắn chưa chết, nhưng cũng sẽ không sống được bao lâu.
Đôi mắt vàng của nàng khẽ chớp, trong chốc lát, trông nàng như một thần minh vô tình cao quý.
Trái tim Phi Bạch bỗng nhói lên, nhìn nàng chầm chậm bước tới cạnh An Vương, dùng mũi chân đá đầu An Vương.
An Vương phun ra một ngụm máu, tỉnh táo lại, mê mang mở mắt ra.
Kỳ Niệm Nhất ngồi trên mặt đất, giọng nói ngạo mạn mà lạnh lùng.
“Ta hỏi, ngươi đáp.”
An Vương phun ra bọt máu, cười nhạo nói: “Một kẻ sắp c.h.ế.t như ta, ngươi lấy đâu ra tự tin ta sẽ tốt bụng trả lời câu hỏi của ngươi.”
Kỳ Niệm Nhất cũng không nhìn hắn, chỉ là mặt không cảm xúc nhìn nơi xa, nghe vậy, tay hạ xuống, lại chọc một cái lỗ trên cơ thể hắn.
An Vương bị đau, trán nổi đầy gân xanh.
“Không sao cả.” Kỳ Niệm Nhất cuối cùng thu hồi ánh mắt, tập trung nhìn vào hắn.
“Ta sẽ biết.” Nàng nói như thế.
Cố Diệp Phi
An Vương khinh thường quay đầu đi, thì nghe thấy câu hỏi đầu tiên của Kỳ Niệm Nhất.
“Ngươi và phụ hoàng ta từ đâu lấy được sổ tay Bạch Trạch?”
An Vương sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại, hoá ra kẻ mù trước mắt này là đứa nhỏ năm đó tiên đế cho dù dốc hết toàn lực cũng muốn cứu.
“Hoá ra ngươi còn chưa chết.” An Vương một bên ho ra m.á.u một bên nói, “Trách ta năm đó nhân từ nương tay, không trực tiếp động thủ.”
“Nếu có thể phi thăng thành tiên thật, hoàng quyền là cái thá gì chứ.”
Hắn nói gần nói xa, Kỳ Niệm Nhất cũng không để ý đến.
“Ồ, hoá ra không phải ngươi tìm được sổ tay, là phụ thân ngươi tìm được.” Kỳ Niệm Nhất nhàn nhạt nói.