XUYÊN THÀNH BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA NAM CHÍNH - Chương 114
Cập nhật lúc: 2024-09-22 17:59:09
Lượt xem: 25
Kỳ Niệm Nhất phủi tro bụi vốn không tồn tại trên tay áo, nhìn vào trong sân, có chút mất mát.
"Nơi này còn chưa xây xong thì ta đã rời cung, chỉ mới ghé một lần lúc trở về đưa tiễn phụ hoàng, lúc rời đi đã được đại sư huynh bày một trận pháp che giấu, đây là lần thứ hai trở về."
Cung Lăng Châu nhìn ngó xung quanh, tòa phủ công chúa này không có sự uy nghiêm của hoàng gia, khắp nơi đều được thiết kế vô cùng tỉ mỉ, cả tòa phủ đệ không có bậc thang nào, lối đi bốn phía đều thông với nhau, mà mỗi chỗ đều có tay vịn dẫn đường, hiển nhiên là cân nhắc tới việc lúc đó mắt nàng không thể nhìn thấy.
"Rất tốt." Cung Lăng Châu nhẹ giọng nói.
Kỳ Niệm Nhất cũng hạ thấp giọng, cứ như lo lắng sẽ quấy rầy cái gì đó.
"Đúng vậy, thật tốt." Nàng nhìn xung quanh một lượt: "Mấy năm nay đáng lẽ ta nên thường xuyên quay về nơi này."
Hiện tại nàng có thể thấy rõ phủ công chúa của mình, nhưng người chờ nàng ở nhà thì lại không còn nữa.
Mặc dù nàng rời kinh từ khi còn rất nhỏ, nhưng đến nay rất nhiều ký ức với phụ hoàng vẫn còn nhớ rõ mồn một.
Cố Diệp Phi
Bởi vì nàng bị mù bẩm sinh, phụ hoàng đã cho người bỏ hết bậc thang và thềm cửa trong cung điện, mỗi một ao hồ trong cung đều có rào chắn, là vì sợ nàng đi nhầm rơi xuống nước.
Một vị vua cao cao tại thượng, nhưng khi ở trước mặt nàng cũng chỉ là một người cha tốt mà thôi, lúc nàng còn là một đứa trẻ sơ sinh, nếu không phải triều thần nhiều lần khuyên nhủ, phụ hoàng còn muốn bế nàng đi thượng triều.
Nhưng người tốt thường không sống lâu.
Rõ ràng trước khi rời kinh nàng còn ôm cổ phụ hoàng không chịu buông tay, ghé sát lẩm bẩm bên tai phụ hoàng: "Phụ hoàng, nghe nói đại sư huynh của con là y tu lợi hại nhất trên đời, chờ khi nào con làm thân được với huynh ấy, con sẽ dẫn huynh ấy về chữa bệnh cho người."
Khi đó phụ hoàng chỉ cười ha ha, luôn miệng nói đồng ý: "Được, phụ hoàng chờ Niệm Nhi về chữa bệnh cho ta nhé."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh/chuong-114.html.]
Lúc ấy nàng hoàn toàn không biết, người có thể trạng ốm yếu bẩm sinh như phụ hoàng chỉ có thể dưỡng bệnh chứ không cách nào khỏi hẳn được.
Trước khi đi, phụ hoàng còn cãi nhau với Ôn Hoài Du chỉ vì để nàng được về nhà ba tháng một lần, Ôn Hoài Du bất lực nói: "Người tu hành một lần bế quan mất mấy năm, ba tháng về nhà một lần thì nàng không cần tu luyện nữa, ngài bảo chưởng môn chuyển Thương Hoàn tới đây luôn đi."
Hai người giằng co mấy ngày, cuối cùng mới thống nhất ý kiến, để mỗi năm nàng về nhà ở nửa tháng.
Khi đó mắt của nàng còn chưa nhìn thấy, được Ôn Hoài Du bế về Thương Hoàn, tu sĩ Hóa Thần cảnh ngự không phi hành, chỉ trong thoáng chốc, nàng đã không còn cảm nhận được hơi thở của phụ hoàng bên cạnh nữa.
Ai cũng không ngờ, ngày hôm đó lại trở thành ngày vĩnh biệt.
Cung Lăng Châu liếc mắt nhìn nàng, vỗ một cái lên ót nàng: "Dẫn đường, ta muốn thay quần áo."
Lúc này Kỳ Niệm Nhất mới nhớ ra Cung Lăng Châu vẫn còn mặc bộ váy màu hồng nhạt đi loanh quanh khắp nơi.
Đây cũng mới là lần thứ hai nàng tới phủ công chúa, ngoài phòng mình ra thì hoàn toàn mù tịt những chỗ khác, cũng may phòng ốc đủ nhiều, tìm tạm một chỗ để Cung Lăng Châu thay lại nam trang, Kỳ Niệm Nhất không nhịn được hỏi: "Tam sư huynh, sao huynh lại ở đây, lại còn... ăn mặc đẹp như thế?"
Khuôn mặt xinh đẹp của Cung Lăng Châu giận đến mức biến dạng: "Muội tưởng ta giống muội chắc, ra ngoài điều tra tin tức cũng không biết ngụy trang tí nào, sợ người khác không biết muội là đệ tử Vẫn Tinh Phong có phải hay không?"
Kỳ Niệm Nhất bình tĩnh lắc đầu: "Ta không nổi tiếng như tam sư huynh, ra ngoài ai ai cũng biết, còn ta làm gì có ai biết tới."
Cung Lăng Châu thoáng chốc không biết nên cãi lại thế nào.
Hắn cũng nhớ tới chuyện này.
"Huống hồ." Kỳ Niệm Nhất dùng tay múa may trước ngực, nói với vẻ lấy làm lạ: "Ý tưởng ngụy trang của tam sư huynh rất đặc biệt."