Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế - Chương 217
Cập nhật lúc: 2024-05-06 13:25:43
Lượt xem: 295
Nhưng vào lúc này, Tề lão gia nghe tin chạy tới, "Mạc Nhị tiên sinh.”
Mạc Nhị thu hồi sắc mặt giận dữ, tươi cười đầy mặt chào hỏi, "Tề chủ tịch, ngài khỏe chứ, đã lâu không gặp, tôi mời ngài ăn cơm, xin nể mặt.”
Tề lão gia nhìn đứa con trai thứ hai có đầu óc kinh doanh nhất Mạc gia, thì khẽ thở dài.
Đáng tiếc, hắn vốn có thể trở thành nhân vật lớn trong giới thương nhận, nhưng lại bị một hồi bắt cóc giày vò ra di chứng, không thể khống chế cảm xúc là vết thương trí mạng.
“Mấy đứa nhỏ Cố gia này là do tôi che chở, tôi không hy vọng bọn họ có việc, lại càng không hy vọng hai nhà chúng ta trở mặt.”
Ông trực tiếp đem lời nói đặt ở chỗ này, thân là đại nhân vật có uy tín nhất ở Thâm Thành, ai cũng phải nể mặt ông.
Mạc Nhị có chút ngoài ý muốn, "Bọn họ đáng giá để ngài che chở sao?”
Hắn không ngu xuẩn, phần nhiều là thăm dò, sân nhà Mạc gia ở HK, mà Thâm Thành là địa bàn của Tề gia.
Tề lão gia cũng không vòng vo với hắn, đây là vấn đề mang tính nguyên tắc, phải nói rõ ràng.
“Việc làm ăn này tôi cũng nhúng tay vào, nếu có người quấy rối, tôi sẽ không từ bỏ.”
Nồi cơm điện nhìn có vẻ tầm thường, nhưng làm lớn, thì sẽ kiếm được khoản tiền rất lớn.
Mạc Nhị ý vị thâm trường hỏi, "Chỉ vì làm ăn? Nếu là như vậy, Mạc gia chúng tôi làm ăn cùng Tề thị, có thể nhượng một phần lợi nhuận.”
Dùng cái này để đổi lấy lập trường của Tề lão gia.
Hắn tin tưởng một câu, dưới thiên hạ không có trung thành tuyệt đối, chỉ nhìn xem thẻ đánh bạc có đủ hay không.
Tề lão gia đương nhiên nghe ra ngụ ý của hắn, quả quyết cự tuyệt, "Tôi xem trọng tương lai của Cố Vân Khê, cô ấy là một nhân vật cực kỳ khó có được. Thứ cho tôi nhắc nhở một câu, Cố Vân Khê không có hứng thú với Mạc gia của các vị, chỉ cần các vị không chọc giận cô ấy, cô ấy cũng sẽ không để ý đến các vị.”
Cho nên, không cần phải nhắm vào cô, đường băng không giống nhau.
Thứ các người coi trọng, rơi vào trong mặt cô lại không đáng nhắc tới, dù sao cô cũng không thiếu tiền.
Mạc Nhị ha ha cười, càng tức giận, nói giống như bọn họ nhặt được thứ Cố Vân Khê không cần.
“Đúng vậy, hung hăng cắn một miếng từ trên người Mạc gia chúng tôi, là không thiếu tiền.”
Hắn có oán có hận, Tề lão gia có thể hiểu, lại cảm thấy không cần thiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/chuong-217.html.]
“Là Mạc gia chọc cô ấy trước, cho nên cô bé mới ra tay trả thù, thiếu nữ kia không đơn giản như cậu tưởng tượng đâu.”
Khuynh hướng của ông rất rõ ràng, cho dù vận dụng năng lực tiền mặt, cũng không thể thay đổi lập trường của ông.
Mạc Nhị đánh giá Cố Vân Khê cao hơn một chút, "Có thể khiến ông già lập di chúc như vậy, đương nhiên không đơn giản.”
Tương đương với tất cả con cháu Mạc gia đều bị cô quản chế, điều này làm cho một người dã tâm bừng bừng như hắn làm sao cam tâm? Nghĩ đến một ngày nào đó, vận dụng một số tiền lớn cũng phải chờ cô ký tên, vậy hắn còn sống làm cái rắm gì chứ.
Tề lão gia không chút khách khí nói, "Đó là vấn đề của cha cậu, cậu không tìm ông ấy giải quyết, lại chạy tới làm ầm ĩ với anh em Cố gia, đây là muốn chọn quả hồng mềm để bóp.”
Đạo lý là đạo lý này, mọi người đều bắt nạt kẻ yếu sợ kẻ cứng.
Mạc Nhị cũng thừa nhận, "Không sai, ai bảo bọn họ dễ bóp chứ.”
Lời này, Tề lão gia khẽ lắc đầu, "Hình như cậu đã quên vì lý do gì mà Mạc Khải Hàng bị chặn lại ở cửa khẩu rồi.”
Trước khi đắc tội với Cố Vân Khê, thì phải điều tra rõ chỗ dựa và bối cảnh của cô.
Đây cũng là nguyên nhân mà Mạc Nhị không có đấu đá lung tung, trực tiếp hạ tử thủ, hắn chung quy có chút cố kỵ: “Sau lưng cô ta là ai? Theo tôi được biết, từ nhỏ không cha không mẹ, không có thân thích bằng hữu đắc lực.”
“Tôi chỉ biết Quốc An rất khách khí với cô ấy.” Tề lão gia chỉ nói một câu như vậy, nguyên nhân chân chính ông cũng không biết.
Mạc Nhị trầm mặc thật lâu, "Tôi muốn gặp mặt cô ấy để nói chuyện.”
Chỉ có mặt đối mặt, mới có thể nhìn thấy Cố Vân Khê chân thật nhất.
Tề lão gia hơi trầm ngâm: "Tôi có thể nói với cô ấy một tiếng, nhưng không đảm bảo có thể làm được.”
Ông gọi một cuộc điện thoại trước mặt Mạc Nhị, nhưng không ai trả lời.
Điều này nằm trong dự đoán của ông, "Vào ban ngày Cố Vân Khê đều ở phòng thí nghiệm, chỉ có sau 11 giờ rưỡi đêm mới rảnh nghe điện thoại, chủ nhật đều như thế, cô ấy không có ngày nghỉ.”
Mạc Nhị: ...
“Cô đang nghiên cứu cái gì?” Chương trình học của lớp thiếu niên thiên tài đều khoa trương như vậy sao?
Hắn bỗng nhiên dừng lại, có thể hắn đã bỏ sót một điểm, sư đoàn trưởng của Cố Vân Khê đều là đại lão ngành nghề trong nước, nói không chừng là bọn họ đang giúp cô.
“Tôi không tiện hỏi.”