Xuyên Thành Bạch Nguyệt Quang Của Nam Chính, Ta Bị Nữ Phụ Tính Kế - Chương 208
Cập nhật lúc: 2024-05-06 13:22:40
Lượt xem: 365
Anh em Cố Vân Khê nhìn nhau, ai uy, hào môn thật sự không có một chút tình thân sao?
Vậy cũng không thể không bận tâm đến thể diện đi, đánh nhau trước mặt mọi người, thật sự được sao?
“Tất cả dừng tay.” Một tiếng quát lớn vang lên.
Là Tề lão gia tới, lúc ông nhìn thấy một màn này thì thiếu chút nữa xuất huyết não.
Chị em cùng cha khác mẹ này, sao lại không biết giữ thể diện chứ?
Tề Minh Châu thở phì phò chỉ vào má mình, "Ông nội, Tề Tĩnh khi dễ cháu.”
“Ông nội.” Tề Tĩnh ngoan ngoãn, bộ dáng đáng thương.
Tề lão gia nhìn thấy y chật vật, chỉ có thể thở dài.
Trách ai đây? Trách con trai không đáng tin sao? Cưới vợ lại ở bên ngoài theo đuổi tình yêu đích thực, cường thủ hào đoạt, cuối cùng cùng tình nhân xảy ra tai nạn xe cộ qua đời.
Để lại một người vợ đầy oán giận và hai đứa con gào khóc đòi ăn, thật là một món nợ hồ đồ.
"Hai đứa ở nhà nháo không đủ, còn chạy tới công ty nháo, sợ thanh danh Tề gia không đủ dễ nghe sao? Thân là người Tề gia, lại không có nửa điểm tự giác bảo vệ thanh danh Tề gia, nuôi hai đứa còn có tác dụng gì?”
Ông đã tách hai đứa nhỏ ra, một đứa quanh năm sinh hoạt ở Hải Thành, chỉ có nghỉ hè mới có thể trở về.
“Tháng này hai đứa sẽ không có tiền tiêu vặt.”
“Ông nội, không liên quan đến cháu, là nó khiêu khích trước.” Tề Minh Châu vừa tức vừa giận, không có tiền tiêu vặt sao được? Làm sao cô có thể mua được túi xách đẹp và quần áo đẹp đây?
Đối mặt với sự quở trách của cô, Tề Tĩnh vẫn cúi đầu không nói lời nào, nhìn đáng thương hề hề.
Cố Vân Thải nhịn không được đứng ra nói chuyện, "Tề lão gia, cô ấy muốn đuổi chúng cháu đi, còn muốn đánh em gái cháu, Tề Tĩnh vì giúp chúng cháu cho nên mới đi ra ngăn cản.”
Tề lão gia lúc này mới nhìn thấy bọn họ, mặt già đỏ lên, cảm thấy thật mất mặt: “Mấy đứa quen biết Tề Tĩnh sao?”
Cố Vân Thải vô cùng ghét Tề Minh Châu kiêu ngạo ương ngạnh, "Chúng cháu là bạn bè, đại học Tề Tĩnh cách nhà cháu rất gần, thường xuyên cùng nhau ăn cơm.”
Tề lão gia có chút bất ngờ, nhưng cũng không nói thêm gì, ông nhìn về phía Cố Vân Khê, hỏi chuyện: "Tiểu Khê, cháu đã ăn cơm chưa? Nếu chưa ăn, tôi sẽ kêu nhà ăn làm mấy món cháu thích.”
Cố Vân Khê cười híp mắt chuyển đề tài theo ý của ông, "Có ngỗng quay và heo sữa nướng không? Nếu có thì cháu muốn cọ một bữa cơm.”
“Có, đương nhiên có, còn muốn ăn gì nữa?”
“Gà xào với chao, hấp đông tinh ban.” Cố Vân Khê một chút cũng không khách khí.
Tề lão gia càng nhìn cô càng thấy thuận mắt, nếu đây là cháu gái ruột của ông thì tốt rồi, so sánh ra, thật sự muốn ném đứa cháu Tề Minh Châu này đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-thanh-bach-nguyet-quang-cua-nam-chinh-ta-bi-nu-phu-tinh-ke/chuong-208.html.]
“Được, dám ăn canh rắn không? Canh rắn ở chỗ chúng ta là ngon nhất.”
“Có thể thử xem.” Cố Vân Khê tươi cười ngọt ngào.
“Đây là lần đầu tiên cháu tới công ty chúng tôi, tôi dẫn cháu đi tham quan một chút.” Tề lão gia cho tới bây giờ cũng không phải là một ông lão hòa khí, nhưng lại vô cùng kiên nhẫn đối với Cố Vân Khê.
Cố Vân Khê tự nhiên hào phóng gật đầu, nhìn thực lực Tề gia, nhìn xem có thể hợp tác hay không: “Nghe theo ngài.”
Tề lão gia chào hỏi anh em Cố gia, trước khi đi, còn không quên quay đầu lại nhìn, "Tề Tĩnh, mau đi theo.”
Tề Tĩnh sửng sốt một hồi thụ sủng nhược kinh, liền vội vàng đi theo.
Tề Minh Châu tức giận giậm chân, thật đáng ghét.
Ông nội lại thân thiết hiền hòa với một nha đầu không thân không thích, còn đối với cháu gái ruột của mình lại lãnh đạm như vậy, rốt cuộc ai mới là thân?
Tề lão gia tỏ vẻ, ai có thể dẫn ông kiếm tiền, người đó chính là thân.
Tề lão gia đích thân dẫn người đi tham quan, đi đến chỗ nào cũng làm cho vô số người mở rộng tầm mắt, không phải chứ? Những thiếu nam thiếu nữ này rốt cuộc là ai? Lại để cho chủ tịch coi trọng như vậy?
“Tiểu Khê, các cháu và Tề Tĩnh gần bằng tuổi nhau, bình thường lui tới nhiều hơn, có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Cháu quanh năm không ở Hải Thành.” Quan điểm của Cố Vân Khê đối với Tề Tĩnh rất phức tạp, “Cháu không quen hắn.”
Cô xem như hiểu rõ, Tề Thiệu là chú nhỏ của Tề Tĩnh, tuy là chú cháu ruột, nhưng tuổi không kém nhau bao nhiêu.
Dựa theo nội dung vở kịch, trong tương lai Tề Tĩnh vượt qua Tề Thiệu trở thành chưởng môn nhân của Tề thị, tiếp nhận đế quốc thương nghiệp khổng lồ này.
Còn Tề Thiệu? Chỉ có một khả năng, xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Bị kịch bản g.i.ế.c sao? Mọi người nhường đường cho nam nữ chính?
Như vậychứng tỏ, những pháo hôi như bọn họ chỉ là đá lót đường cho nam chính?
Điều này sao có thể khiến cô nhẫn được đây?!
Tề lão gia nhìn cô thật sâu, từ chối cho ý kiến.
Trong mắt Tề Tĩnh hiện lên một tia ảm đạm.
Cố Vân Thải bỗng nhiên nói một câu, "Tề lão gia, Tề Tĩnh là người rất tốt, có chuyện gì đều nhờ hắn hỗ trợ, chỉ cần hắn có thể làm được, cũng sẽ không đùn đẩy.”
Cố Vân Khê nhịn không được liếc mắt, chị gái của cô hình như rất có hảo cảm với Tề Tĩnh, không ngừng giúp đỡ nói tốt, đây không phải là mối tình đầu chứ?
Khách quan mà nói, tướng mạo Tề Tĩnh anh tuấn, khí chất thiên u buồn, ăn nói nhã nhặn khéo léo, so với những bạn cùng lứa tuổi thô lỗ ấu trĩ kia, quả thật tương đối nổi bật, lực sát thương đối với con gái rất lớn.
Ai, thật sự là muốn chết.