Khi Thịnh Ý và Thẩm Cố Thanh bước , trong toa ăn chỉ lác đác vài .
Dương Đan là đầu tiên thấy họ. Thấy Thịnh Ý cạnh Thẩm Cố Thanh, lòng cô lập tức dâng đầy ghen ghét.
Thịnh Ý chẳng buồn để tâm đến ánh mắt của Dương Đan, cô cùng Thẩm Cố Thanh tìm một chỗ .
Vừa xuống, nhân viên phục vụ niềm nở tiến hỏi:
“Hai vị ăn gì? Sáng nay chúng màn thầu, dưa muối, với cả mì.”
Thịnh Ý buổi sáng thích ăn quá dầu mỡ, nghĩ một lát :
“Cho một bát mì gà, thêm một quả trứng ốp, thế là .”
Phục vụ ghi chép , sang Thẩm Cố Thanh.
“Cho giống cô .” Giọng lành lạnh.
“Được, hai phần mì gà thêm trứng, hai vị chờ một lát.”
Nói xong, phục vụ liền chuẩn .
Nghe thấy họ gọi mì gà, Dương Đan cúi xuống bát mì nước trong vắt mặt, tức nghẹn trong lòng.
Cô nghĩ: là đàn bà tính toán, lúc ở toa, Kỷ Minh ăn mì nước trong, thế mà đây gọi mì gà. Cô tưởng tiền chắc, bày đặt sĩ diện, ngượng! Chẳng hiểu một như thế quen nam đồng chí ưu tú bằng cách nào.
Trong đầu cô khẳng định: Lát nữa chắc chắn sẽ là đàn ông trả tiền.
Kỷ Minh lúc chỉ mải ăn, chú ý đến Thịnh Ý và Thẩm Cố Thanh. Thấy Dương Đan ngẩn , dịu dàng xoa đầu:
“Đan Đan, khẩu vị ? Không , nếu ăn nổi thì lát nữa đưa , đừng để lãng phí.”
Dương Đan như nghẹn, vội lắc đầu:
“Em ăn , yên tâm , Kỷ Minh.”
Nghe , trong mắt Kỷ Minh thoáng chút thất vọng.
lúc đó, nhân viên phục vụ mang đến hai tờ phiếu nhỏ:
“Chị, của chị đây. Anh, của đây. Tổng cộng bảy hào, hai vị tính thế nào?”
Vẫn là giọng điệu niềm nở.
Dương Đan luôn dỏng tai ngóng bên , đến đoạn thu tiền, tim cô đập thình thịch.
Cơ hội tới ! Nếu trả tiền, sẽ lập tức vạch mặt Thịnh Ý ăn chực, nhưng Thịnh Ý rút một đồng từ túi, bình thản :
“Để trả.”
Phục vụ nhanh nhẹn nhận tiền, trả tiền thừa.
Dương Đan quá nôn nóng nên mở miệng bật dậy, Kỷ Minh giật . Nghe rõ Thịnh Ý gì, cô ngượng chín mặt, định xuống thì phục vụ cau mày nhắc:
“Chị gái , dù là toa ăn thì cũng nên giữ trật tự một chút.”
Dương Đan gật lấy gật để, mặt đỏ như gấc, lúng túng phịch xuống.
Hành động khiến mấy xung quanh sang, Kỷ Minh cũng thấy mất mặt, nhưng tiện nổi giận, đành nhẫn nhịn hỏi:
“Em thế?”
Sao cô dám thật, đành lấy cớ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-93-khong-tu-bo-tien-bat-phu-nu-tra-thay.html.]
“Ngồi lâu quá nên em mỏi. À, món em ăn nữa, ăn .”
Kỷ Minh thấy trong bát trứng ăn hết, liền lắc đầu:
“Anh no , thôi.”
Dương Đan định để ăn nốt, nhưng Kỷ Minh dậy, cô đành theo , lòng tiếc ngẩn ngơ bát mì bỏ dở.
Đi ngang qua bàn Thịnh Ý, Kỷ Minh mới phát hiện hai họ.
“Ồ, hai cũng đến ăn cơm ?” Anh ngạc nhiên chào hỏi.
Thịnh Ý và Thẩm Cố Thanh đều thấy khó hiểu: Chúng quen chắc? Sao tự nhiên thiết thế ?
Không chờ họ trả lời, Kỷ Minh tự cho là đúng:
“Chắc hai thấy cơm đắt nên nỡ gọi đúng ? Thật thỉnh thoảng ăn một bữa cũng chẳng . Hay thế , mời hai nhé.”
Nhìn thấy bàn họ đồ ăn, khẳng định ngay là họ dám gọi, bèn vẻ hào phóng.
Sắc mặt Dương Đan tái nhợt. Cô rõ, mỗi Kỷ Minh mời thì cuối cùng trả đều là . Mà với bộ dạng Thịnh Ý , thể nào cũng gọi nhiều món.
“Anh Kỷ Minh, chúng quen gì , mời họ gì. Hơn nữa, chắc nhận .” Dương Đan tranh thủ châm chọc Thịnh Ý, kéo tay định đưa Kỷ Minh .
Thực chỉ cần Thịnh Ý gọi mì gà, Kỷ Minh sẽ đòi mời nữa, nhưng hiểu cô để Thịnh Ý tự trả .
Nào ngờ hôm nay Kỷ Minh như ăn sắt, nhất quyết:
“Đan Đan, thể . Đã cùng chung một toa thì cũng coi như duyên, mời bọn họ một bữa cơm cũng hợp tình hợp lý.”
Hai còn đang đôi co thì nhân viên phục vụ mang hai bát mì gà nóng hổi tới:
“Tránh đường nào, chị, mì gà của chị đây.”
Kỷ Minh chằm chằm, sững sờ:
“Các đưa nhầm chăng? Hai phần của họ.”
Phục vụ liếc :
“Số 5, 6, hai phần mì gà thêm trứng, sai, chính là của họ.”
Tửu Lâu Của Dạ
Thịnh Ý đưa phiếu cho phục vụ từ , đúng lúc Kỷ Minh chất vấn thì nhân viên tiện tay đưa phiếu cho xem. Nhìn con đó, mặt Kỷ Minh lập tức sa sầm, như nuốt ruồi.
Thịnh Ý nhướng mày, giọng nhàn nhạt:
“Anh mời ? Tổng cộng bảy hào, đưa là .”
Cô sớm Kỷ Minh là loại đàn ông keo kiệt, cố ý chọc tức .
Nghe tới bảy hào, lòng Kỷ Minh nhói đau, nhưng nghĩ tới việc trả, sắc mặt dịu .
“Đan Đan, quên mang tiền, em trả hộ nhé.”
Mặt Dương Đan trắng bệch, tay run run. Bảy hào nhiều, nhưng hôm qua ở quê Kỷ Minh, đòi mời bạn bè ăn uống, một bữa tiêu tốn hết năm đồng của cô . Giờ thêm hôm nay… cộng cũng sáu đồng .
Chưa kể tiền tàu, nếu Kỷ Minh cứ khăng khăng đòi giường mềm, cô thể ghế cứng, nhưng mở miệng, cô đành c.ắ.n răng, sợ mất mặt, càng sợ Thịnh Ý khinh thường.
Dù miễn cưỡng, Dương Đan vẫn lôi tiền từ túi, lòng nghẹn ứ khi nghĩ trả cho con đàn bà rẻ tiền ăn.
Thịnh Ý thấy , càng khinh bỉ, liếc Kỷ Minh một cái:
“Bảy hào tiền mà tự cũng bỏ nổi, còn bắt phụ nữ trả . Thôi, cần mời nữa, mất mặt lắm.”