Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 165: Đêm Giao Thừa
Cập nhật lúc: 2025-11-18 02:05:41
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Ý việc thể vội, nên tạm gác cuốn sổ sang một bên, bận rộn những việc khác.
Thoắt cái đến ngày giao thừa.
Hai ngày nay, cô vẫn đều đặn châm cứu cho Phúc Mãn. Thân thể thằng bé tiến triển rõ rệt, trông thấy bằng mắt thường.
Cô còn tăng cường thêm các bài rèn luyện thể lực cho .
Hôm nay, Phúc Mãn theo ba cùng bộ đến thôn Tiểu Ngưu, nhưng khi đến phòng Thịnh Ý, mặt thằng bé tái nhợt .
Lý thợ mộc tuy xót con, nhưng cũng hiểu đây là quy trình chữa trị bắt buộc nên gì thêm.
Đợi đến khi sắc mặt Phúc Mãn dần khá hơn, Thịnh Ý mới bắt đầu châm kim.
Lần , thằng bé thể chịu thêm ba mũi nữa mà hề ngất .
Thấy , Lý thợ mộc mừng lắm, lòng dấy lên hy vọng, mong con trai thể từng bước khỏe .
Vì buổi tối ăn cơm tất niên, nên chiều bốn giờ, Lý thợ mộc dẫn Phúc Mãn tới.
Châm cứu xong, hai cha con vội vàng về ngay, sợ nhà chờ cơm.
Ở trấn Cát An , bữa cơm tất niên thường là cả đại gia đình cùng ăn chứ mỗi nhà riêng lẻ. Còn ở khu trí thức, tối nay cũng tổ chức một buổi liên hoan mừng năm mới.
Mọi nhóm một chậu than giữa sân, quây quần xung quanh, mỗi mang đến một ít đồ ăn ngon, ăn trò chuyện, rộn rã.
Thịnh Ý cũng tỏ đặc biệt gì, tự nhiên hòa đám đông cùng tham dự.
Cả nhóm trò chuyện đến tận mười hai giờ đêm, mới ai nấy tản về phòng.
Khi về, ai cũng run cầm cập vì lạnh, nhưng trong lòng ấm áp lạ thường.
Thịnh Ý mệt rã rời, về đến phòng ngả giường ngủ ngay.
Sáng hôm , tuy là mồng một tết, nhưng cô chẳng việc gì đặc biệt. Cô đun ít nước nóng, pha cho một cốc sữa mạch nha, uống xong thì Lý thợ mộc dắt Phúc Mãn đến.
Vừa bước , Phúc Mãn lễ phép chúc tết:
“Chị Thịnh Ý, chúc chị năm mới vui vẻ ạ!”
Thịnh Ý hiền, xoa đầu thằng bé:
“Phúc Mãn, năm mới vui vẻ. Đây là tiền mừng tuổi của chị, em giữ lấy nhé.”
Cô lấy hai đồng đưa cho nó.
Lý thợ mộc thấy thế, vội xua tay:
“Nó còn nhỏ, cần gì nhiều tiền thế . Bác sĩ Thịnh, cô khách sáo quá .”
Thịnh Ý vẫn mỉm , đặt tiền tay Phúc Mãn:
“Cho trẻ con mà, chú Lý, chú đừng khách sáo.”
Đã đến nước , Lý thợ mộc cũng từ chối thêm, chỉ sang con trai:
“Con còn mau cảm ơn bác sĩ Thịnh ?”
Phúc Mãn đỏ bừng mặt, tươi rói:
“Cảm ơn chị Thịnh Ý ạ!”
Thịnh Ý xoa đầu thằng bé một cái, bắt đầu châm cứu. Lần cô tăng thêm ba mũi nữa, mà Phúc Mãn chỉ mệt, chứ ngủ gật như .
Vì sáng nay hai cha con còn chúc tết họ hàng nên cũng ở lâu.
Khi họ , Thịnh Ý chợt nghĩ Lưu trưởng thôn và bác Hoa đối với cô như , cô cũng nên qua chúc tết một chuyến.
Thế là cô vốc một nắm kẹo bàn, lấy thêm hai hộp quà nhỏ đặt nền đất, lon ton sang nhà bác Hoa.
Trên đường, gặp mấy đứa nhỏ, cô tiện tay chia kẹo.
Trẻ con thấy kẹo ăn thì mừng quýnh lên, nhảy cẫng như chim sẻ.
Nhà nào cũng mua ít kẹo tết, nhưng lớn cho ăn nhiều, để đãi khách, mỗi ngày chỉ cho ăn hai viên. Còn Thịnh Ý thì cho hẳn hai ba viên một lượt, đám nhỏ vui sướng vô cùng.
Dọc đường cũng ít, đến khi cô đến nhà bác Hoa thì túi kẹo gần như phát hết sạch.
Có mấy đứa nhỏ bạn kể rằng bác sĩ Thịnh đang phát kẹo, còn cố tình chạy gần đó lượn lờ, nhưng ngại dám xin.
Thịnh Ý mấy để ý, bước đến gõ cửa.
Sáng sớm, nhà bác Hoa còn mở, tiếng gõ cửa, bà cắt thịt gọi:
“Đây đây, ai đó?”
“Là cháu ạ.”
Nghe giọng Thịnh Ý, bác Hoa liền niềm nở:
“Sao sang sớm thế ?”
Thịnh Ý mỉm :
“Cháu qua chúc tết bác ạ.”
Bác Hoa mấy món cô cầm tay, trách yêu:
“Đến là quý , còn mang theo quà cáp gì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-165-dem-giao-thua.html.]
Thịnh Ý khẽ lắc đầu:
“Hôm nay là tết mà bác, thể qua tay .”
Tửu Lâu Của Dạ
Bác Hoa cô lòng, chỉ lẩm bẩm mấy câu cho lệ.
Thịnh Ý nhà, đặt quà lên bàn giữa.
Nghe động tĩnh, Chu Hồng từ buồng trong bước .
Cô mặc một chiếc áo bông đỏ bằng vải sa tanh, thấy rực rỡ, đầy khí năm mới. Còn đặc biệt tết một b.í.m tóc đuôi sam gọn gàng để phối cho hợp.
Lúc thấy Thịnh Ý, Chu Hồng còn tự thấy hôm nay xinh lắm, nhưng khi Thịnh Ý bước , cô thấy tự ti lạ thường.
Cô kém Thịnh Ý, nhưng kém ở thì rõ , chỉ thấy trang nhã, sáng sủa, tự nhiên mà nổi bật.
Thịnh Ý bận tâm khác nghĩ gì, chỉ kéo ghế xuống.
Chu Hồng thấy cô để ý đến thì cũng chẳng thêm, xoay trở buồng.
Lưu Hải Quân thấy vợ thì ngẩn khó hiểu. Anh chào Thịnh Ý một tiếng:
“Thịnh Ý đến !”
Rồi hỏi vợ:
“Em chui gì thế, sắp chúc tết bác cả đấy.”
Chu Hồng tức đến phồng má, một lời, chỉ tháo mái tóc tết dày đen của , gương chải đầu.
Trong khi Thịnh Ý trong, bác Hoa nhân lúc đó dúi cho cô một bao lì xì.
Thịnh Ý mở xem, bên trong là hai tờ đại đoàn kết. Cô cảm thấy nhiều, định lên tiếng thì bác Hoa cắt ngang:
“Đưa cho cháu thì cứ cầm lấy. Cháu cũng mang bao nhiêu thứ sang nhà bác còn gì.”
Bác Hoa trong lòng rõ, từ đến nay, những gì Thịnh Ý gửi đến nhà cộng chắc chắn hai mươi đồng, thậm chí khi lên đến cả trăm.
Nếu vì dành tiền xây nhà cho Hải Quân thì bà còn định cho đến năm chục cơ.
Lưu Hải Quân thấy cũng chẳng gì, trong lòng còn nghĩ là đúng, thậm chí còn cho ít.
Chỉ là hiểu rõ cảnh nhà , nếu vì lo tiền dựng nhà thì gia đình họ cũng đến mức túng thiếu thế .
Lúc , Chu Hồng thấy bác Hoa cứ cầm lấy, liền vội vàng chạy xem, nhưng khi cô bước thì Thịnh Ý cất tiền túi nên chẳng thấy gì cả.
Ánh mắt nghi hoặc của Chu Hồng đảo qua đảo Thịnh Ý. Bác Hoa thấy con dâu cái gì cũng mắt, liền bực bội :
“Sắp ngoài , còn mau chuẩn .”
Chu Hồng bĩu môi, miễn cưỡng trong buồng chải đầu tiếp.
Từ cô lén mang thịt của Thịnh Ý về nhà đẻ, lúc trở về, Lưu Hải Quân nghĩ sắp đến tết nên cũng bỏ qua, nhắc nữa. Chỉ bác Hoa là từ hôm đó bắt đầu thể hiện rõ uy thế chồng, năng chẳng còn nể nang gì.
Nếu vì sắp ở riêng, chắc Chu Hồng cũng chẳng nhịn nổi đến giờ.
Thịnh Ý thấy nhà họ đang chuẩn chúc tết nên chỉ một lát xin phép về.
Vì là trưởng thôn, nên năm nào Lưu trưởng thôn cũng ở trông coi an ninh trong làng, gần như bao giờ chúc tết cùng .
Bác Hoa thì dẫn Lưu Hải Quân và Chu Hồng ngoài.
Trên đường , Chu Hồng ghé sát tai chồng, khẽ hỏi:
“Mẹ cho Thịnh Ý cái gì thế? Là tiền hả?”
Lưu Hải Quân cau mày:
“Mẹ cho cô cái gì là chuyện của , xài tiền của vợ chồng . Em đừng hỏi linh tinh. Với , cô cũng mang quà sang nhà đó thôi.”
Chu Hồng bĩu môi, trong bụng nghĩ:
Mẹ cho tiền chẳng cũng là tiền của hai vợ chồng họ .
Tuy , cô ngu ngốc gì mà miệng. Ánh mắt bắt đầu liếc sang mấy hộp quà Thịnh Ý mang đến, trong lòng lập tức nổi lên ý định khác.
“Mấy thứ Thịnh Ý mang sang trông cũng sang lắm. Ngày chúng về nhà em , là mang hai hộp ?”
Thật cô định mang nhiều hơn, nhưng sợ chồng đồng ý nên chỉ là hai hộp cho đỡ phản đối.
Không ngờ Lưu Hải Quân vẫn cau mày:
“Đó là quà Thịnh Ý tặng cho ba , em đừng nghĩ đến chuyện lấy .”
Sắc mặt Chu Hồng thoáng sầm , cô ngờ chồng keo kiệt như thế.
Không cho thì thôi, chẳng lẽ cô tự lấy chắc?
Lưu Hải Quân thấy nét mặt vợ đổi, nhắc thêm một câu:
“Cũng đừng nghĩ đến chuyện lén lấy trộm đấy.”
Chu Hồng như thấy, hất cằm sang chỗ khác, giả vờ thờ ơ, nhưng trong lòng chủ ý riêng.