Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 161: Mổ Heo Đón Tết
Cập nhật lúc: 2025-11-18 02:05:37
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/20nkTvEAMM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe Thịnh Ý , Lưu quản sự do dự một chút mới lên tiếng:
“Chuyện đây cũng tiền lệ, thể , chỉ là sự đồng ý của cả hai bên mới xong. Cô định để cha chuyển đến ?”
Thịnh Ý nghĩ ngợi một lát :
“Đổi sang huyện bên cạnh, chỗ đang thanh niên trí thức. Tốt nhất là thể ở cùng thị trấn với , như dễ qua , tiện chăm sóc hơn.”
Tửu Lâu Của Dạ
Nghe cô là trong cùng một thành phố, Lưu quản sự cũng thở phào nhẹ nhõm:
“Thế thì khó lắm . Chỉ là thứ nhất, cô mối quan hệ ở ; thứ hai, bên cũng đồng ý tiếp nhận. Nếu hai điều đều thì chắc vấn đề gì.”
Thịnh Ý , vội cảm ơn ông một câu đầy chân thành.
Nói xong chuyện chính, cô cũng vội dậy mà trò chuyện thêm với vợ chồng Lưu quản sự một lúc mới tạm biệt về.
Sau khi Thịnh Ý khỏi, Lưu quản sự mới nhớ quên đưa đồ cho cô. Ông vội vàng xách đồ chạy , nhưng bước đến cửa thì bóng dáng Thịnh Ý chẳng thấy .
Bất đắc dĩ, ông đành mang túi đồ .
Vợ ông thấy thế thì trách ngay:
“Sao ông mang về? Ôi trời, trong còn hai cây Đại Tiền Môn nữa, thứ đắt lắm đấy, ông dám nhận ? Ông , bác sĩ Thịnh là cứu mạng con đó!”
Lưu quản sự khổ:
“ định nhận , rõ ràng là kịp đuổi theo thôi. Thôi, để mai khi mang thịt qua biếu thì tiện thể đưa cho cô .”
Thịnh Ý hề Lưu quản sự còn đuổi theo. Cô khỏi cửa chạy một mạch về nhà, chẳng mấy chốc tới nơi.
Thấy cô về nhanh như , Trịnh Thục :
“Con đúng là còn nhanh hơn cả ba con nữa.”
Thịnh Ý đang định hỏi ba về thì đúng lúc Thịnh Quốc Lương mở cửa bước .
Vừa nhà, ông thở dài:
“Haizz, vốn dĩ nên bàn tán chuyện nhà cả, nhưng chị dâu thật điều chút nào.”
Trịnh Thục thấy chồng như liền hỏi:
“Lại khó ?”
Thịnh Quốc Lương đổi dép, phủi lớp bụi lạnh áo khoác, :
“Anh mang đồ sang nhà cả. Lúc đầu chị dâu thấy quà còn vui vẻ, nhưng mở xem thì lập tức đổi sắc mặt. Nói nào là đường trắng chẳng nổi một cân, trứng thì ít quá, kẹo thì lẻ tẻ vài cái… Tóm là soi từng thứ một mà chê bai. Em xem, tức cơ chứ!”
Trịnh Thục chỉ lắc đầu, bực đến trợn mắt:
“Không tức ! Làm chị dâu bao nhiêu năm nay, em sắp tức c.h.ế.t vì chị , nhưng mà cả đối xử với nhà cũng , thôi thì mấy chuyện vặt thế đừng chấp gì.”
Thịnh Quốc Lương nhấp ngụm nóng, húp :
“Anh chứ, chỉ là thấy tội cho con gái thôi.”
Thịnh Ý cũng cảm thấy hết nổi. cô là phận con cháu, nếu chỉ biếu những nhà khác mà gửi cho bác cả thì dù cũng xuôi .
“Ba đừng tức giận nữa. Sau con mua gì, chỉ để cho nhà với nhà ngoại thôi, mấy nhà thì khỏi.”
Ban đầu cô còn định lẽ cũng gặp nữa, nhưng chuyện đổi nơi cải tạo vẫn chắc chắn, cô sợ mà thành thì ba thất vọng.
Trịnh Thục gật đầu tán thành:
“Ừ, đúng đấy, gửi hai là đủ .”
Ba trò chuyện thêm về chuyện Thịnh Ý sắp rời . Đang dở thì ông Trịnh và bà Trịnh gõ cửa ngoài sân.
Hai ông bà ngày mai Thịnh Ý sẽ nên sang thăm một chút.
Nhà hai ông bà cũng gì quý, mấy thứ bổ dưỡng duy nhất đều do Thịnh Ý tặng, nên chỉ đến chuyện dăm ba câu về.
Thấy con gái vất vả chạy chạy , Trịnh Thục khỏi xót xa, dặn dò:
“Sau con ít về đây thôi, với con .”
Thịnh Ý giả vờ như thấy, lấy trong túi một tờ 100 đồng:
“Mẹ, tiền cầm lấy. Khi nào dịp, thị trấn mua ít đồ. Lưu quản sự dễ chuyện, chắc sẽ cho ngoài.”
Nghĩ tới thái độ thiện của vợ chồng Lưu quản sự, Thịnh Ý tin rằng họ sẽ khó cô vì chuyện nhỏ .
Lần , Trịnh Thục từ chối nữa mà nhận luôn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-161-mo-heo-don-tet.html.]
Sau Thịnh Ý rời vài ngày, Lưu quản sự về từ bệnh viện, buổi tối còn ghé nhà họ trò chuyện đôi câu. Từ đó Trịnh Thục cũng hiểu rằng ông gây khó dễ.
“Sau khi con , cô gái nhờ con mang đồ hộ đến thêm một nữa, mang cho ba mỗi một đôi giày vải. Con bé thỉnh thoảng vẫn ghé qua, chắc là xem con về . Mẹ nghĩ nếu cần mua gì, sẽ nhờ con bé, trả cho chút tiền chạy việc, chắc nó cũng vui lòng giúp.”
Trịnh Thục nhớ cô gái quần áo chắp vá, trông chẳng khá giả gì, nên nghĩ cách tiện, giúp thêm chút tiền tiêu.
Nghe nhắc đến Tiền Phương, Thịnh Ý vỗ nhẹ trán, nhớ chuyện:
Lúc cô lên đường, Lâm Chí Hải nhờ cô mang một gói đồ cho Tiền Phương, suýt nữa cô quên mất.
Thịnh Ý lấy túi vải nhỏ mà Lâm Chí Hải đưa , đưa cho :
“Mẹ, đây là của bạn trai Tiền Phương gửi cho cô . Nếu cô tới, nhớ đưa cho cô nhé.”
Trịnh Thục cất kỹ món đồ :
“Biết , nhớ mà. Muộn đấy, con mau ngủ , sáng mai còn dậy sớm lên đường.”
Thịnh Ý ngáp một cái, quả thật cô cũng buồn ngủ.
Ba vẫn ngủ như tối hôm .
Cục cục tác…
Tiếng gà gáy vang lên khiến Thịnh Ý tỉnh giấc.
Lúc , Thịnh Quốc Lương và Trịnh Thục đồng .
Thịnh Ý ngủ dậy, rửa mặt qua loa, dọn dẹp phòng, thấy tờ giấy để bàn: “Trong nồi cơm.”
Cô mở nắp nồi , thấy bên trong là một bát cháo loãng cùng một miếng khoai lang luộc.
Thịnh Ý nhanh chóng ăn hết, rửa sạch bát đũa, thu dọn đồ đạc của lên đường thị trấn.
Hai ngày nay, trong vùng đều sắm sửa xong đồ tết, nên xe kéo lên huyện cũng còn đông như .
Thêm đó, cô dậy sớm, những mua đồ tết cũng xuất phát, thành xe khá thoải mái.
Đến huyện Hắc Sơn, Thịnh Ý nghỉ ngơi mà lập tức chuyển sang xe khách để về huyện thành.
Cô ghé qua nhà Lư phu nhân để lấy sổ tiết kiệm, đó bắt xe kéo về thị trấn.
Sau một chặng đường , khi Thịnh Ý đến trấn Cát An thì là mười giờ rưỡi sáng.
Cô xuống xe, bộ về hướng thôn Tiểu Ngưu.
Con đường thôn lát xong từ hôm qua, phẳng lì, sạch sẽ. Nhìn con đường mới mở, lòng Thịnh Ý cũng thoải mái hẳn.
Đường dễ , nên chỉ mất nửa tiếng cô tới cổng thôn.
Vừa tới đầu thôn, Thịnh Ý thấy tiếng ồn ào, náo nhiệt vang lên từ trong thôn.
Cô nhanh chân bước , đến trụ sở đội sản xuất thì quả nhiên thấy cảnh tượng vô cùng nhộn nhịp.
Hóa thôn Tiểu Ngưu mấy hôm định chia thịt heo tết, nhưng việc đường trì hoãn, mãi đến hôm nay mới chia .
Heo mới mổ xong, mấy hộ nhận phần của , còn thì đang xếp hàng chờ.
Lưu trưởng thôn gọi tên theo danh sách, mỗi nhà chia bao nhiêu đều định sẵn từ .
Thấy Thịnh Ý trở về, vui vẻ gọi lớn:
“Bác sĩ Thịnh về ! Để bác sĩ Thịnh chọn !”
Cô tiện từ chối, đành bước lên nhận lấy một cân thịt.
Vì cô mới đến sống ở thôn lâu nên phần chia nhiều.
Một cân thịt là do dân làng nể công lao của cô mà chia thêm, chứ những thanh niên trí thức khác nếu đủ nửa năm công tác thì chia thịt.
Xách theo một cân thịt, Thịnh Ý chỉ mau về nhà, trong thôn nhiệt tình quá mức, khiến cô thấy ngại ngùng.
Lưu trưởng thôn thấy vui vẻ, cũng :
“Tiểu Ý, lát nữa đến đội ăn món heo mới mổ nhé!”
Thịnh Ý gật đầu, đáp “Được ạ”, vội vã rời .
Một cân thịt cô cũng dùng đến, liền quyết định mang sang cho bác Hoa.
Lần cô mang theo quà gì khác, nên thẳng đến nhà bác Hoa.
Vừa đẩy cửa , Thịnh Ý trông thấy Chu Hồng ở bên trong.