Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 160: Nhờ Người Giúp Việc

Cập nhật lúc: 2025-11-16 04:45:11
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Thịnh Ý ngoài chờ nửa tiếng, cửa của hợp tác xã mua bán mới mở.

 

Vì đến sớm nên cô xếp nhóm đầu tiên.

 

Mỗi hợp tác xã chỉ cho năm , Thịnh Ý là của lượt thứ hai.

 

Có lẽ do sắp đến tết, hàng hóa trong hợp tác xã khá phong phú.

 

Chỉ là những món thiết yếu thì đều bán hết. Thịnh Ý xem qua, mua một cân kẹo, năm gói bánh ngọt, năm cân đường trắng và năm mươi quả trứng gà.

 

Thấy còn bán bột mì và dầu ăn, cô liền hỏi giá.

 

Nhân viên bán hàng : “Bột mì hai hào, dầu đậu nành một đồng một cân.”

 

Thịnh Ý khẽ nhíu mày, bảo thời điểm hợp tác xã vẫn còn hàng, thì giá cao.

 

Tửu Lâu Của Dạ

Thường ngày, bột mì chỉ một hào sáu, dầu đậu nành tám hào tám một cân, còn bây giờ mỗi thứ tăng gần hai hào.

 

Dù giá cao, Thịnh Ý vẫn mua mười cân dầu và hai mươi cân bột mì.

 

“Chị ơi, trả tiền , chị cho một tờ phiếu ? Bột và dầu nặng quá, mang nổi.”

 

Thấy Thịnh Ý mua nhiều, nhân viên bán hàng vui mặt, tất nhiên là đồng ý ngay.

 

nhanh nhẹn cho Thịnh Ý một tờ phiếu, ghi rõ mười cân bột mì, hai mươi cân dầu đậu nành, chờ lấy, bên còn đóng dấu của hợp tác xã.

 

Thịnh Ý cất kỹ tờ phiếu, hỏi thêm: “Có t.h.u.ố.c lá Đại Tiền Môn ?”

 

Nhân viên cau mày. Đại Tiền Môn là hàng khan hiếm, nhưng cửa hàng vẫn còn một ít.

 

“Cô bao nhiêu?”

 

Thịnh Ý suy nghĩ giơ hai ngón tay: “ lấy hai cây.”

 

Nhân viên bán hàng càng nhíu mày hơn, hai cây thì dễ lấy, nhưng nghĩ đến việc Thịnh Ý hôm nay mua nhiều như thế, cô đành c.ắ.n răng : “Được, hai cây là bảy đồng.”

 

Thịnh Ý gật đầu: “Chị giúp tính tổng hết bao nhiêu.”

 

Nhân viên bắt đầu tính: “Kẹo tám hào một cân, năm gói bánh ngọt là ba đồng, năm cân đường trắng ba đồng chín, năm mươi quả trứng hai đồng rưỡi, bột mì bốn đồng, dầu đậu nành mười đồng, hai cây Đại Tiền Môn bảy đồng, tổng cộng ba mươi mốt đồng hai hào.”

 

Nghe xong, Thịnh Ý sảng khoái trả tiền ngay.

 

Lúc về, ngoài bột và dầu để lấy , cô mang theo hết những thứ khác.

 

Nhân viên còn giúp cô cho túi, xách lên dễ hơn nhiều.

 

Gần tết, ai cũng mua sắm, nên việc Thịnh Ý mua nhiều như khiến ai thấy lạ.

 

Trên đường về, cô thấy bên cạnh tiếng huyên náo.

 

Thấy phía đó là một ngôi làng, Thịnh Ý liền rẽ theo con đường nhỏ xem. Thì mấy bà cô đang cầm thịt, vui vẻ mang về nhà.

 

Ánh mắt Thịnh Ý sáng lên, cô bước tới hỏi: “Bác ơi, thịt bác mua ở ?”

 

Bị lạ chặn , bà lão ngạc nhiên, Thịnh Ý từ đầu đến chân.

 

Thôn khá lớn, bà nghĩ chắc đây là con dâu nhà nào mới cưới. Thấy cô gái trẻ dáng vẻ hiền lành, bà liền đáp: “Trong làng mổ heo đón tết, đội chia thịt cho dân. Cô là dâu nhà nào thế? Mau về xem, chắc nhà cô cũng phần đó.”

 

Thịnh Ý mỉm : “Cháu ở bên khu mỏ, ồn ào nên ghé qua xem. Bác ơi, nhà nào lấy thịt mà đổi lấy tiền ạ? Cháu mua ít, nhà cháu đông , mấy hôm mua đủ.”

 

Nghe cô từ khu mỏ đến, bà cụ liền nghĩ cô chắc là vợ của quản lý nào đó.

 

Không lạ khi từng gặp qua mặt, dạo khu mỏ cán bộ mới đến, cô gái trẻ chắc cùng, rõ nơi đây nên kịp mua thịt.

 

Bà vốn là bụng, vội : “Cô hỏi đúng đó. Trong làng vài nhà nghèo, chắc ăn , nhưng cô mua thì trả giá cao một chút đấy.”

 

Thịnh Ý gật đầu: “Cao hơn một chút cũng , miễn là .”

 

Thấy cô đồng ý, bà liền đem thịt về cất, ngay lập túc hỏi giúp.

 

Có tổng cộng năm hộ, một nhà đổi thịt lấy lương thực, còn bốn nhà, một nhà bán, ba nhà còn thì đồng ý.

 

Thời đó, thịt loại một giá bảy hào một cân, loại ba là năm hào tám.

 

Thịnh Ý tính toán, sẵn sàng trả chín hào cho loại một và bảy hào cho loại ba. Ba nhà giá cao hơn thị trường hẳn đều vui vẻ bán ngay.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-160-nho-nguoi-giup-viec.html.]

 

Tổng cộng cô mua bốn cân thịt loại một và tám cân loại ba. Số thịt khá nhiều, cô mượn thêm mấy cái túi để đựng xách về khu mỏ.

 

Hai tay mỗi bên đều nặng trĩu, vài phút, Thịnh Ý mệt đến mức gần như nhấc nổi chân. May mà khu mỏ cũng sắp tới, cô nghiến răng, dồn hết sức tiếp.

 

Vất vả lắm mới về đến nơi, Thịnh Ý cúi xuống lật hòn đá cửa, lấy chìa khóa .

 

Đó là chỗ giấu chìa mà sáng nay vợ chồng Thịnh Quốc Lương dặn cô.

 

Đem hết đồ trong, cô phân loại tất cả.

 

Lần , cô chia đều như mà chia thành bốn phần nhỏ, phần còn để cho vợ chồng Thịnh Quốc Lương.

 

Nhìn bốn phần đồ bên cạnh, cô định phần nhiều nhất mang cho ông Trịnh, phần ít nhất để cho nhà Thịnh Quốc Xương.

 

Cũng chẳng lý do gì lớn, chỉ là cô ưa Lữ Diễm và Thịnh Thái Hồng, nhưng thấy Thịnh Quốc Xương là , nên dù thích hai , cô cũng đến mức keo kiệt chia.

 

Đến trưa, khi Thịnh Quốc Lương và Trịnh Thục tan về, thấy cô mua nhiều thứ như thế, Trịnh Thục xót ruột thôi:

 

“Tiểu Ý , con ở nông thôn cũng dễ dàng gì, đừng lúc nào cũng tiêu tiền cho ba thế . Con mua nhiều quá, ba thật sự cần .”

 

Thịnh Ý thấy vẻ mặt xót ruột của Trịnh Thục thì tinh nghịch :

 

“Ba , con còn với hai chuyện . Con lấy tám nghìn năm trăm đồng từ chỗ Lục Yến Yến , nên hai đừng lo cho con nữa, con tiền mà.”

 

Nghe cô , Trịnh Thục và Thịnh Quốc Lương đều kinh ngạc đến mức há hốc miệng.

 

Con gái nhà đúng là bản lĩnh, một mà đòi cả đống tiền như thế.

 

Biết Thịnh Ý một khoản tiền lớn trong tay, Trịnh Thục cũng bớt xót xa, vui vẻ mang một miếng thịt chuẩn nấu ăn.

 

Bốn cân thịt loại một mà Thịnh Ý mua về, bà chỉ chia một cân cho ông Trịnh, còn tám cân thịt loại ba thì mỗi nhà chia một cân.

 

Tính nhà Thịnh Quốc Lương vẫn còn dư ba cân thịt loại một và bốn cân loại ba.

 

Thịt tươi để lâu sẽ hỏng, hơn nữa Thịnh Ý đang ở đây, Trịnh Thục còn lý do gì để tiếc.

 

Bà liền lấy một cân thịt loại một , xào thêm vài món.

 

Tối qua bà bánh bao cuộn, nhưng nghĩ vẫn đủ, nên lấy thêm vài quả trứng gà bánh trứng chiên.

 

Ba ăn một bữa no nê, ngon miệng vô cùng.

 

Cơm nước xong, Thịnh Ý đưa tờ phiếu trong tay cho Thịnh Quốc Lương, dặn ông mau lấy hàng về.

 

Trịnh Thục thì ở nhà nghỉ ngơi, chờ chồng mang đồ về mới buổi chiều.

 

Buổi chiều, Thịnh Ý ở nhà sắp xếp thứ.

 

Đến tối, khi hai họ tan ca về, ba chỉ hâm nóng thức ăn còn từ trưa, ăn qua loa vài miếng cho xong bữa.

 

Sau khi ăn xong, thấy trời tối hẳn, Thịnh Ý bảo Thịnh Quốc Lương đem những phần chia mang biếu các nhà khác.

 

Trước khi ông , cô còn dặn kỹ phần nào cho nhà Thịnh Quốc Xương, phần nào là cho ông Trịnh.

 

Đợi ba mang đồ ngoài xong, Thịnh Ý cũng cầm theo hai cây t.h.u.ố.c Đại Tiền Môn và một gói bánh ngọt, về phía nhà Lưu quản sự.

 

Đến cửa, cô lấy một cái túi , bỏ cả t.h.u.ố.c lá và bánh .

 

Hai vợ chồng Lưu quản sự thấy cô đến, còn xách theo đồ, liền vội vàng đón , khách khí :

 

“Bác sĩ Thịnh, mang đồ đến, chúng thể nhận . Nếu đến tặng quà, cũng là vợ chồng mang quà đến cảm ơn cô mới đúng.”

 

Vợ Lưu quản sự cũng theo: “ còn bảo ông Lưu chuẩn năm cân thịt, định tối nay mang sang biếu cô, ai ngờ cô đến .”

 

Thịnh Ý hôm nay đến là việc nhờ, nên cũng ngại:

 

“Không đáng bao nhiêu , hai cứ nhận cho vui. Làm phiền hai một chuyện nhỏ thôi.”

 

Thấy cô khách khí như , quản lý Lưu cũng đoán là cô việc nhờ, liền chủ động hỏi:

 

“Bác sĩ Thịnh, chuyện gì cô cứ thẳng. Chỉ cần trong khả năng của , nhất định sẽ giúp.”

 

Thịnh Ý đặt túi đồ lên bàn, xuống ghế :

 

“Lưu quản sự, vòng vo nữa. Hôm nay đến là hỏi, liệu ba thể chuyển sang nơi khác để lao động cải tạo ?”

Loading...