Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 159: Đổ Thêm Dầu Vào Lửa
Cập nhật lúc: 2025-11-16 04:45:10
Lượt xem: 11
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7KpGpug9Aa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy Thịnh Ý chỉ mang đến cho con đúng một hộp quà, Thịnh Thái Hồng lập tức sa sầm mặt.
“Chỉ mỗi một hộp thôi ? Một hộp thì đủ cho ai dùng chứ. Còn cái áo bông nữa, mua loại nào một chút, dày cộm thế mặc c.h.ế.t .”
Nghe cô , ký ức kiếp trong đầu Thịnh Ý lập tức ùa về, như hàng vạn mũi kim châm lên tim.
Mấy ngày sống ở thôn Tiểu Ngưu, cô quả thật quên mất cái bộ dạng chướng mắt của Thịnh Thái Hồng.
Ngay từ đầu lẽ nên mua cho cô , như chẳng sinh lắm chuyện phiền toái thế .
Thịnh Quốc Xương cũng thấy hết những lời đó, chỉ là ông phía , kịp nhào lên tát cho Thái Hồng một cái ngay tức khắc, nhưng ông vẫn chen , vung tay tát mạnh, khiến khuôn mặt Thái Hồng lệch hẳn sang một bên.
Thịnh Ý ở bên cạnh giả vờ can ngăn, nhẹ giọng :
“Bác cả, đừng đ.á.n.h Thái Hồng nữa, em cũng cố ý , vẫn còn nhỏ mà.”
Câu đó khiến Thịnh Quốc Xương càng tức giận hơn.
“Còn nhỏ gì nữa, nó chỉ nhỏ hơn con hai tuổi mà ngu ngốc thế ?”
Nhớ cái túi quà lớn Thịnh Ý mang đến, ông giận dữ tát thêm một cái nữa. Lần , hai bên má của Thái Hồng sưng lên đối xứng.
Trong lòng Thịnh Ý thầm hả hê, nhưng ngoài mặt vẫn tỏ vẻ lo lắng:
“Thái Hồng chịu nổi đ.á.n.h kiểu , bác xem, mặt em sưng cả . Cái áo bông con mang tới cũng nặng, bác đừng giận nữa mà.”
Thịnh Quốc Xương thể nguôi giận.
Ông giơ tay định đ.á.n.h tiếp, Lữ Diễm liền vội vàng lao tới ngăn .
Thịnh Ý liếc môi, thất vọng vì hết kịch để xem.
Bà Trịnh thì lén che miệng , nghĩ thầm “Tiểu Ý đúng là ranh mãnh.”
Ngược , Lữ Diễm thèm để ý trong phòng còn ngoài, gằn giọng mắng chồng:
“Ông điên , đ.á.n.h Thái Hồng gì! Quả nhiên con ruột nên ông chẳng xót chút nào. với con gái nợ ông chắc?”
Giọng bà chói tai như d.a.o cứa, Thịnh Quốc Xương đôi co thêm, chỉ lặng lẽ xuống ghế, tránh va chạm.
Thấy chồng gì, chỉ xem kịch vui, ai bênh vực, Lữ Diễm tức đến nghiến răng nghiến lợi:
“Thái Hồng, thôi! Mẹ con ở đây nữa!”
Nói , hai con vội khoác áo, chen ngoài cửa.
Trước khi , Lữ Diễm quên cầm theo áo bông và hộp kem tuyết hoa. Cả căn phòng im phăng phắc theo, ai ngăn .
Ngược , khi hai rời , khí trong nhà càng thoải mái và vui vẻ hơn.
Mọi chuyện rôm rả, dần dần ai cũng về nhà .
Ngay cả ông bà Trịnh cũng ở lâu.
Sau khi hết, Trịnh Thục lấy thịt kho và bột mì mà Thịnh Ý mang đến, định nấu một bữa ngon cho cô.
Thịnh Ý cũng định bếp phụ giúp, nhưng Trịnh Thục ngăn .
Cô đành một bên đợi cơm, thỉnh thoảng vài câu, bầu khí trong nhà ấm áp và vui vẻ vô cùng.
Thịnh Quốc Lương bỗng nhắc đến trai ruột của cô, Thịnh Bác Lâm:
“Lần con , ba thư cho con, nhưng chỗ xa lắm, trong quân doanh quản nghiêm, chắc đợi tới tết mới nhận thư.”
Nghe , Thịnh Ý chỉ bên cạnh khẽ gật đầu, thỉnh thoảng đáp vài tiếng, căn phòng tràn đầy tiếng ấm áp.
Tửu Lâu Của Dạ
Khoảng một tiếng , Trịnh Thục nấu xong cơm.
Tay nghề của bà khéo, món nào cũng thơm ngon, khiến Thịnh Ý ăn ngon miệng.
Cả ba đang xuống ghế nhỏ chuẩn ăn thì bên ngoài bỗng vang lên tiếng gõ cửa.
“Anh Thịnh ơi, nhà đang ăn cơm ? Thơm quá, hai ngày nay ăn gì , cho xin miếng .”
Chu Thúy từ xa ngửi thấy mùi thịt kho, dày mặt đến xin ăn.
Vừa giọng, Thịnh Ý ngay là ai, lông mày nhíu .
Cha cô điều về nông thôn, cuộc sống vốn chẳng dễ dàng, giờ mà còn loại gây phiền phức bám mãi thì sớm muộn gì mối quan hệ thiết cũng rạn nứt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-159-do-them-dau-vao-lua.html.]
Trịnh Thục thấy tiếng đó liền nổi giận, đặt đũa xuống bàn, ăn nữa.
Thịnh Quốc Lương vội vàng dỗ dành:
“Tiểu Thục , con còn ở đây, em để giữ chút thể diện . Anh chuyện với cô , đừng giận nữa.”
Thấy chồng định dậy, Trịnh Thục liền vội ngăn :
“Anh đừng , để em cho.”
Không bà nhất định tự mặt, mà là sợ con đàn bà hổ Chu Thúy giở trò cởi đồ.
Nếu Thịnh Quốc Lương mở cửa thấy cảnh đó, ả la lối mấy câu thì dù trong sạch, chồng bà cũng mang tiếng oan.
Thịnh Ý thấy dậy, cũng định theo:
“Mẹ, con với nhé.”
Trịnh Thục liền ngăn :
“Con cứ ăn , đừng để mất ngon.”
Thịnh Ý khó hiểu, đuổi Chu Thúy thì cũng đến mức mất khẩu vị chứ. thấy cho, cô đành ngoan ngoãn yên.
Trịnh Thục bước đến bên cửa sổ, xách lên một cái thùng, mới mở cửa.
Thịnh Ý còn đang thắc mắc trong thùng là gì thì bên ngoài tiếng :
“Ôi chao, tránh , tránh , sắp đổ ! Ấy da, xin nhé, thấy cô đây. Này, cô xem dính hết , là cho cô cái khăn tay lau tạm nhé?”
Ngoài cửa, Chu Thúy ngã lăn đất, ướt nhẹp, quần áo, tóc tai, mặt mũi đều thứ chất lỏng màu vàng rõ là gì b.ắ.n khắp , chỉ thôi cũng khiến buồn nôn.
Thịnh Ý lén ghé mắt cửa , suýt thì nôn thật, giờ cô mới hiểu vì đừng ảnh hưởng khẩu vị.
Chu Thúy hắt một nước phân, uất ức tới mức mặt mũi đỏ bừng, há miệng định mắng thì một cục màu vàng rơi ngay miệng. Cô nghẹn buồn nôn, suýt xỉu tại chỗ.
Cũng chẳng còn sức mà cãi, Chu Thúy ủ rũ kéo lê hình hôi hám về nhà, chẳng dám đầu .
Trịnh Thục theo bóng lưng chật vật của ả, phì một tiếng khinh bỉ, xoay đóng cửa, rửa tay sạch sẽ, áo ngoài, bình thản xuống ăn cơm tiếp.
Trong suốt bữa ăn, Thịnh Ý liếc trộm mấy , trong lòng liên tục giơ ngón cái khen thầm.
Cơm nước xong, Thịnh Quốc Lương chủ động rửa bát, dọn sạch chỗ bẩn ở cửa.
Buổi tối, Trịnh Thục và Thịnh Ý ngủ chung giường đất, còn Thịnh Quốc Lương thì trải ổ sàn.
Sáng hôm , trời còn sáng hẳn, vợ chồng Trịnh Thục nhẹ tay nhẹ chân dậy rửa mặt.
Thịnh Ý ngủ sâu, động tĩnh cho tỉnh dậy.
Thấy con mở mắt, Trịnh Thục bước đến xoa đầu cô, dịu giọng :
“Tiểu Ý, con ngủ thêm chút nữa , trời còn sớm.”
Thịnh Ý dậy vươn vai một cái:
“Không , con tính thị trấn xem còn chỗ nào bán thịt .”
Trịnh Thục nhíu mày, để con , trời lạnh thế , ngoài chỉ khổ thêm, nhưng Thịnh Ý nhất quyết đòi , bà đành để mặc.
Cô mặc quần áo, rửa mặt sơ qua, bước ngoài.
Trước khi , Trịnh Thục còn hỏi:
“Con ăn gì ?”
Thịnh Ý lắc đầu:
“Con đói, mới sáng sớm thôi mà.”
Buổi sáng ở khu khai khoáng, gió thổi rít từng cơn. Thịnh Ý vốn gầy gò, mỗi bước như gió đẩy lùi ba bước.
May mà chỉ đoạn đường từ khu mỏ ngoài là gió mạnh như thế, chứ thì cô chẳng nữa.
Ra khỏi khu mỏ, thêm năm trăm mét, rẽ một lối nhỏ là tới con đường lớn.
Cô tiếp chừng hai dặm, thì đến thị trấn. Sắp tết , khắp nơi đều nhộn nhịp mua sắm, dù trời còn sớm nhưng đường phố tấp nập.
Thịnh Ý nhanh chóng tìm thấy cửa hàng cung tiêu của thị trấn.
Giờ vẫn còn sớm, cửa hàng mở cửa.