Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 158: Cô Không Muốn Hít Mùi Đánh Rắm
Cập nhật lúc: 2025-11-16 04:45:09
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Ý nhanh chóng mua xong quần áo, đó tính xuống tầng một mua ít kem tuyết hoa.
Lần cô thấy tay của Trịnh Thục nứt toác cả , những khác cũng chẳng khá hơn là bao.
Vừa bước khỏi cửa hàng, cô liền thấy Mạnh Cẩn Chu đang , vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc và vui mừng.
Trong lòng Thịnh Ý chỉ c.h.ử.i thề, mặt lạnh tanh liếc một cái, vòng sang lối bên mất.
Mạnh Cẩn Chu định đuổi theo, nhưng thấy tư cách gì, nên cụp đầu, lủi thủi xuống tầng một.
Mạnh phu nhân hôm nay ngoài cố tình mang theo Lục Yến Yến, chẳng vì gì khác, chỉ thấy con bé mất mặt.
Tửu Lâu Của Dạ
Thấy Mạnh Cẩn Chu ở bên cạnh, bà cũng chẳng để tâm, chỉ nghĩ chắc vệ sinh.
Thịnh Ý thì sớm quên béng Mạnh Cẩn Chu, chen giữa đám đông, giành sáu hộp kem tuyết hoa. Mua xong, cô nán , vội vàng bến xe.
Quà tết Thẩm Cố Thanh gửi, cô chuyển lên khu mỏ. Tính thời gian thì chắc cũng sắp đến nơi.
Thị trấn xe khách chạy thẳng đến huyện Hắc Sơn, Thịnh Ý thuận lợi lên xe.
Đường xá thời xóc nảy, xe chòng chành suốt, cô buồn ngủ rũ rượi mà vẫn dám nhắm mắt, sợ trộm đồ.
Mãi mới đến Hắc Sơn, cô vội vã chạy đến hợp tác xã mua gạo, bột, dầu ăn, nào ngờ khi đến nơi, cửa xếp một hàng dài dằng dặc, chẳng thấy cuối.
Trong lòng Thịnh Ý dấy lên nỗi tuyệt vọng, e rằng hôm nay cô mua nổi gì .
Trời gần xế chiều, cô cũng dám nấn ná ở thị trấn. Cô đến chỗ đón xe máy kéo, tới nơi c.h.ế.t lặng.
Quanh xe máy kéo chật ních , mấy bà lớn chen chúc, m.ô.n.g kề mông, ai nấy đều ráng nhích cho chỗ.
Người may mắn bên trong thì đám m.ô.n.g phía ép đến tóc tai rối bời.
Có tức quá la lên:
“Ai vô duyên , đ.á.n.h rắm thúi c.h.ế.t! Tất cả đều bay vô miệng nè!”
Thịnh Ý mà rùng , thôi , xe cô thể nào lên nổi.
Lòng cô cuống quýt, nếu lên xe máy kéo thì về khu mỏ đây.
lúc đó, tiếng gọi do dự vang lên:
“Cô em …”
Thịnh Ý đầu theo phản xạ.
Quản sự Lưu thấy liền to:
“Ối, quả thật là cô em Thịnh Ý đây mà!”
“Cô cũng định lên khu mỏ ?” Ông hỏi.
Thịnh Ý nhận ông, khẽ gật đầu.
Quản sự Lưu vội :
“Đừng chờ nữa, giờ ai cũng thị trấn sắm tết cả. Lên xe , vẫn còn chỗ đấy.”
Ông lái xe máy kéo, phía còn trống nửa thùng xe, nửa chất hàng tết, chỉ một đang nghỉ, chiếm gian lớn.
Thịnh Ý ngại, nhưng chẳng còn cách nào khác. Cô lí nhí cảm ơn leo lên xe.
Vào cô mới phát hiện trong thùng chính là gãy tay . Cô sắp xếp đồ xong, lên chiếc ghế con bên cạnh.
Quản sự Lưu thấy cô định, liền khởi động xe.
Những bà lớn chen xe , thấy chỗ còn trống, liền ùa đến vài .
“Anh , cho tụi lên với, tụi trả tiền cho.”
Một giẫm lên bàn đạp, chỉ cần rướn một cái là leo thùng xe.
Những khác thấy cũng bắt chước, Thịnh Ý hoảng hồn.
Trong lòng cô gào thét: Đừng mà! hít mùi rắm !
Quản sự Lưu thấy mấy bà thím thô bạo quá, liền quát lớn một tiếng.
Dù ông cũng từng quản sự ở trại cải tạo nhiều năm, khi gắt lên thật sự dọa .
Mấy bà thím run bắn, vội buông tay .
Thấy họ tản , quản sự Lưu nấn ná, lập tức cho xe chạy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-158-co-khong-muon-hit-mui-danh-ram.html.]
Thịnh Ý cũng thở phào nhẹ nhõm, may quá, may mà mấy bà thím leo lên.
Chạy một đoạn, quản sự Lưu mới bắt chuyện:
“Tết đến nơi , định đón Hắc Tử. Hôm nay cô gặp may đấy, chứ chắc chẳng về khu mỏ kịp . Giờ cuối năm, xe máy kéo hiếm lắm.”
Thịnh Ý vẫn còn sợ hãi, nhớ cảnh chen lấn ban nãy mà rùng .
Quản sự Lưu tiếp:
“Chuyện của Hắc Tử, cảm ơn cô nhiều nhé. Nếu nhờ cô, chắc tay nó tàn phế .”
“Còn cả vợ nữa, cũng nhờ ơn cô cả đấy. Nói cô đừng , từ hồi còn trần như nhộng thích bà . Nếu cô giúp, chắc đời chẳng còn cơ hội gặp vợ nữa. Cô yên tâm, nhà cô bên , sẽ để mắt đến nhiều hơn.”
Quản sự Lưu luyên thuyên kể mãi, Thịnh Ý chỉ thỉnh thoảng đáp vài câu.
Đến khi xe đến khu mỏ, Thịnh Ý nhảy xuống, xách đồ của theo, chào tạm biệt ông về khu sinh hoạt.
Gần tết, nhà nào nhà nấy đều bận rộn chuẩn , nhưng khu mỏ vẫn việc như thường, cùng lắm chỉ nghỉ một ngày đêm giao thừa và mùng một.
Lúc Thịnh Ý đến nơi, vợ chồng Thịnh Quốc Lương vẫn về, cũng may cô đến quá muộn, mới đợi ngoài cửa một tiếng thì hai trở về.
Thấy con gái cửa, cả hai đều sững sờ, dám tin mắt .
Trịnh Thục là phản ứng đầu tiên, bà xúc động đến mức nước mắt lưng tròng:
“Sao con đến đây? Còn mang theo bao nhiêu đồ thế ? Đi đường mệt con?”
Thịnh Quốc Lương cũng :
“Sao báo một tiếng, để ba …”
Nói đến đây, ông nghẹn , chẳng thể tiếp lời.
Phải , dù Thịnh Ý báo thì ông bà cũng chẳng cách nào đón .
Nhìn túi hành lý to tướng chân con gái, Thịnh Quốc Lương, một đàn ông cứng rắn, mà bật nức nở.
Ông dám tưởng tượng, một cô gái nhỏ bé như Thịnh Ý cực khổ đến mức nào mới thể mang cả đống đồ như thế đến đây.
Tất cả là của ông, cha bất lực.
Thịnh Ý vội vàng dỗ dành, Trịnh Thục mở cửa mời con nhà.
Thịnh Quốc Lương cũng dần trấn tĩnh . Ba cùng bước , Trịnh Thục đóng cửa, con gái, nước mắt trào :
“Đi đường vất vả lắm con?”
Thịnh Ý cố xua khí nặng nề, nhẹ:
“Con xe suốt, tự mang vác gì nhiều, cũng thoải mái lắm. Con nghĩ tết sắp đến , nên đến thăm hai sớm một chút, nhưng con chỉ ở một ngày thôi, ngày về.”
Trịnh Thục phủi bụi vai con, vạch trần lời dối đó.
“Con đừng thường xuyên qua đây nữa, để khác .”
Thịnh Ý mỉm :
“Con , con sẽ cẩn thận.”
Cả nhà trò chuyện một lúc, Thịnh Quốc Lương mới gọi vài sang.
Một lát , đều tụ tập trong căn phòng nhỏ.
Thịnh Ý hai ông bà gầy rộc , lòng xót xa khôn xiết. Nếu để họ ở đây mãi, e rằng sức khỏe chẳng trụ nổi bao lâu.
Họ hàng thấy Thịnh Ý cũng vui mừng, ríu rít hỏi han.
Đợi yên vị, Thịnh Ý mở gói đồ mang theo. Cô lấy hai chiếc áo bông dày, loại mặc bên trong.
Dù cha cô cũng là điều lao động cải tạo, ăn mặc thể quá nổi bật.
“Chiếc đỏ là cho , còn chiếc đen cho ba.”
Cô đưa hai bộ quần áo dày nhất cho Trịnh Thục và Thịnh Quốc Lương.
Sau đó, cô lấy thêm hai bộ khác đưa cho ông bà ngoại.
Rồi cô chia phần cho nhà ba Thịnh Quốc Xương, cùng nhà bác cả và bác hai.
Phân chia xong hết áo quần, Thịnh Ý lấy mấy hộp kem tuyết hoa, lượt đưa cho Trịnh Thục, bà ngoại, con Thịnh Thái Hồng, bác cả và bác hai, tổng cộng năm hộp, còn một hộp, cô định để riêng cho .