Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 155: Sửa! Sửa Đường!

Cập nhật lúc: 2025-11-15 03:07:27
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fZa2YiCii

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

Bốn cũng chẳng nghĩ nhiều nữa, cầm chén rượu lên uống liền.

 

Chẳng bao lâu , kế toán Lưu cũng đến.

 

Vương Bá Thiên ruột gan như mèo cào, trong bụng nghĩ: Rõ ràng lão Lưu chuyện gì đó, thế mà vẫn bình thản đợi đến giờ mới chịu tới.

 

Mấy uống thêm vài chén thì các món ăn của bác Hoa cũng dọn .

 

Vương Bá Thiên qua một lượt, món ngon cả, đĩa đậu phộng chiên giòn, trứng xào bóng mỡ, ở giữa là một tô sườn hầm miến, bên cạnh còn bày thêm vài đĩa đồ ăn khác, hấp dẫn vô cùng.

 

Lưu trưởng thôn liền cất giọng mời :

“Đến nào, ăn , đừng khách sáo.”

 

Vương Bá Thiên cùng mấy nào còn lòng ăn uống, rõ ràng đây là một bàn tiệc Hồng Môn mà!

 

Cuối cùng, Vương Bá Thiên nhịn nổi, mở lời :

“Lão Lưu , chuyện gì thì cứ thẳng , ông thì em nuốt nổi miếng cơm ?”

 

Thấy bốn sắp nóng ruột đến phát điên, Lưu trưởng thôn cũng vòng vo nữa.

 

“Thế thì thẳng nhé, bàn với chuyện đường.”

 

Nghe xong câu đó, cả bốn đều im bặt.

 

Hồi lâu , Vương Bá Thiên mới cất tiếng hỏi:

“Ông… cũng đồng ý ?”

 

Câu là hỏi kế toán Lưu, ai mà chẳng ông nổi tiếng keo kiệt trong vùng.

 

Kế toán Lưu mặt sầm , chút khó chịu, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

 

Vương Bá Thiên yên nữa.

 

“Làm đường rẻ chác gì!”

 

Ba còn đồng loạt gật đầu tán thành.

 

Lưu trưởng thôn nhấp một ngụm rượu, đặt chén xuống, chậm rãi :

“Không rẻ thật. tính , nếu chỉ lát đường đá sỏi thì một dặm cũng hết ba nghìn hai trăm đồng.”

 

Vương Bá Thiên ngẩn , tính đường từ làng tới trấn chừng bốn dặm, tức là hơn mười hai nghìn tám trăm đồng.

Chia cho năm thôn cùng , mỗi thôn cũng đóng góp hơn hai nghìn năm trăm sáu chục đồng, con nhỏ!

 

Tửu Lâu Của Dạ

Thấy đều lặng thinh, Lưu trưởng thôn tiếp tục khuyên nhủ:

 

“Mỗi năm đến mùa thu hoạch, chúng bốn làng mang lương thực lên trấn đều vô cùng bất tiện. Sau nếu trồng d.ư.ợ.c liệu thì càng khó khăn. Hôm lên xem chỗ trồng thuốc, làng bộ mất một tiếng, liền bỏ ngay. Nếu nhờ Tiểu Ý quen rộng, các ông tưởng sản phẩm của bán giá thế ?”

 

Nghe đến đây, bốn Vương Bá Thiên trầm ngâm suy nghĩ.

 

là con đường đó thật sự nên sửa .

Chưa tới chuyện chở lương thực nộp công, ngay cả việc dân trong làng ngoài mỗi ngày cũng khổ.

 

Đáng chỉ mất bốn mươi phút, mà nào cũng lê lết cả tiếng đồng hồ.

 

Xe đạp thì chẳng thể , dắt bộ, ai cũng chịu khổ quá lâu .

 

Vương Bá Thiên nghiến răng một cái, dằn mạnh chén xuống bàn:

“Được! Sửa! Sửa đường!”

 

Lưu trưởng thôn thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần một đồng ý, những khác sẽ dễ hơn.

 

Quả nhiên, đầy một lát, cả ba còn cũng gật đầu.

 

“Đã thì mai khởi công luôn! Tiền đường năm thôn chia đều, nhân lực cũng chia đều. Cố gắng xong tết.”

 

Lưu trưởng thôn đưa đề nghị, đều nhất trí.

 

Việc bàn xong, tâm trạng ai nấy đều nhẹ nhõm, ăn uống cũng thấy ngon miệng hơn.

 

Mấy ăn uống, kéo dài đến tận mười một, mười hai giờ trưa.

 

Thấy ai nấy say mèm chẳng còn sức , bác Hoa đành gọi mấy thanh niên trong làng đến đỡ họ về.

 

Đến trưa, Thịnh Ý sang ăn cơm, lúc bác Hoa mới dọn dẹp xong.

 

Ban nãy trong nhà chính ồn ào quá, Phúc Mãn cũng xem.

 

Giờ thấy Thịnh Ý tới, bé mới từ trong phòng bước .

 

Bác Hoa liền kể chuyện mấy bàn xong việc sửa đường, Thịnh Ý xong vui mừng mặt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-155-sua-sua-duong.html.]

 

“Bác Hoa…” Cô : “Giờ thể bác Lưu lên xin cấp duyệt kinh phí, chứ tự bỏ tiền hết .”

 

Bác Hoa đập tay đùi cái bốp:

“Vẫn là đầu óc con lanh lợi nhất, đợi bác Lưu tỉnh dậy bác với bác .”

 

Thịnh Ý mỉm , thêm gì.

 

Buổi chiều, đưa thư mang đến cho cô một bức điện báo nữa, khiến Thịnh Ý buồn bất đắc dĩ. Gần đây cô đúng là chọc tổ điện báo , ba ngày hai bữa gửi cho cô điện.

 

Cô nhận lấy, cúi đầu nội dung.

 

Trên tờ giấy điện báo chỉ vài chữ: “Yến Yến kết hôn mau về”

Đến cả dấu câu cũng nỡ thêm một cái.

 

Thịnh Ý khẽ khẩy, tiện tay ném bức điện thùng rác.

 

Thật nực , Lục Yến Yến kết hôn thì liên quan gì đến cô, cô về để gì chứ?

 

bức điện của Lục Kiến Nghiệp khiến cô nhớ tới bức thư tố cáo mà gửi . Tính thời gian thì trại cải tạo ở Sở Thành hẳn là nhận . Không họ xử lý vụ của Lục Yến Yến .

 

Thịnh Ý nghĩ đến đó một lát tiếp tục bận rộn với công việc.

 

Vài ngày , Lưu trưởng thôn cùng mấy chỉ xin hai nghìn tệ tiền hỗ trợ đường từ huyện, mà còn chuẩn xong bộ vật liệu. Hôm nay công việc chính thức khởi công.

 

Trong thôn, những phân công đường ai nấy đều phấn khởi hớn hở. Ngay cả Lưu Hải Quân giải quyết xong việc ở thị trấn cũng tham gia đội đường.

 

Còn ở nhà họ Lục bên Sở Thành, thứ cho đám cưới ngày đều chuẩn xong, cả nhà ngập tràn khí vui mừng.

 

Họ dự định ngày mai sẽ sang nhà họ Mạnh tổ chức lễ cưới, đến chiều thì về, ngày hôm thêm một buổi ở nhà họ Lục.

 

sang nhà họ Mạnh từ sớm thì cả bốn nhà họ Lục đều , nên những thứ dùng cho hôn lễ chuẩn sẵn từ hai ngày .

 

May mà Lục Văn Phương sống ngay bên cạnh, đến lúc đó thể nhờ bà trông giúp, kẻo đồ đạc trộm mất.

 

Dặn dò xong với Lục Văn Phương,

cả nhà họ Lục chuẩn lên xe nhà họ Mạnh, nhưng họ còn kịp xuất phát thì của đội cải tạo đến cửa.

 

Chu Tú Văn mấy bước ,

sắc mặt tái mét:

“Các … các là…?”

 

Người đầu chức vị nhỏ, vốn dĩ bình thường chẳng ưa gì Lục Kiến Nghiệp, nên nhận đơn tố cáo,

liền đích đến ngay.

 

Nghe Chu Tú Văn hỏi, ông hừ lạnh một tiếng:

“Chúng nhận đơn tố cáo, con gái nhà bà trốn tránh nông thôn, tìm thế . Có chuyện ?”

 

Chu Tú Văn biến sắc, trong lòng hoảng hốt: Sao họ chuyện chứ?

 

“Các chắc nhầm , chuyện đó… .”

 

Người thấy bà vẫn còn quanh co, liền đập mạnh xuống bàn, giọng nghiêm khắc:

“Nói thật ! Có ?”

 

Chu Tú Văn dọa sợ, vội đầu chồng cầu cứu.

 

Lục Kiến Nghiệp trong lòng trách vợ ứng phó, nhưng vẫn bước đỡ lời:

“Không chuyện đó, .”

 

Người thấy ông còn cãi, sắc mặt càng lạnh:

“Con gái ông việc , nông thôn, còn ở nhà gì?”

 

Lục Kiến Nghiệp chút chột , nhưng nghĩ tới việc Lục Yến Yến giấy kết hôn, nên trấn định :

“Con gái tuy việc, nhưng nó kết hôn , kết hôn thì cần nông thôn nữa.”

 

Nghe thế, nhíu mày:

“Nếu kết hôn thì quả thật cần .”

 

Bốn nhà họ Lục thở phào nhẹ nhõm.

 

Lục Kiến Nghiệp nhân cơ hội luôn:

“Vậy nếu là hiểu lầm, mong các cho, chúng còn việc bận.

 

Người thấy ông đuổi khách, trong lòng khó chịu, liền lạnh giọng hỏi tiếp:

“Thế còn chuyện con gái ông tư tình lén lút, quan hệ đắn với khác là ?”

 

Lục Kiến Nghiệp sững , sắc mặt tái mét: Sao… họ cả chuyện ?

 

 

 

Loading...