Xuyên Sách Về Thập Niên 70, Tôi Bắt Đầu Từ Việc Đi Lao Động Nông Thôn - Chương 128: Nhận Lại Người Thân
Cập nhật lúc: 2025-11-04 12:44:03
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/3VcYGoMcIa
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thịnh Ý để ý đến lời đe dọa , chỉ Trần Diễn :
“Những tình trạng đều khá nghiêm trọng, nhất là gãy tay, nếu xử lý thì dù đưa tới bệnh viện cũng khó mà nối . là bác sĩ ở bệnh viện huyện Thư Thành, nếu đồng chí tin tưởng thì để xử lý .”
Trần Diễn đương nhiên tin Thịnh Ý, gật đầu đồng ý.
Người phó bên cạnh kinh ngạc Trần Diễn. Bình thường đoàn trường Trần bao giờ chuyện nhẹ nhàng với nữ đồng chí trẻ tuổi nào, giờ đối với Thịnh Ý khoan dung khác thường.
Nếu là thường ngày, đoàn trưởng Trần chắc chắn sẽ truy hỏi nghiêm ngặt mấy , xác nhận vấn đề gì mới cho phép động tay, nhưng gương mặt xuất sắc của Thịnh Ý, trong lòng cấp chút suy đoán.
Được cho phép, Thịnh Ý tiên xử lý chỗ gãy cho đàn ông .
Kẻ còn định cản thì của Trần Diễn giữ chặt, sống c.h.ế.t cũng chen qua .
Cứ thế, ba phe đều chằm chằm Thịnh Ý khi cô xử lý vết thương.
“Xong , thể đưa bệnh viện.”
Nghe lệnh, của Trần Diễn lập tức khiêng .
Lần theo cùng cũng một bác sĩ, nhưng đó chỉ là bác sĩ tạm thời điều động từ bệnh viện huyện, tay nghề cao, xử lý nổi thương tích nghiêm trọng như thế.
Nhìn cách Thịnh Ý xử lý vết thương, vị bác sĩ cảm thán:
“Đồng chí tuổi còn trẻ mà y thuật giỏi tầm thường.”
Cũng nhờ câu , kẻ nạt nộ Thịnh Ý mới dám thêm.
Hắn vốn là quản sự ở khu mỏ, thường xuyên gặp cảnh thợ xuống mỏ thương, cách vài ngày đưa bệnh viện.
Đi nhiều thành quen, ít bác sĩ ở bệnh viện huyện, trong đó cả bác sĩ tạm thời .
Nghe chính ông khen, trong lòng cũng phần hối hận vì hung dữ với Thịnh Ý.
Đợi thương nặng đưa , Trần Diễn mới rảnh tay xử lý vụ gây rối.
Người hạ phóng và đám quản sự tách hai, đưa hỏi cung riêng.
Người hạ phóng đưa về khu sinh hoạt, quản sự thì đưa sang khu việc.
Thịnh Ý đương nhiên theo nhóm hạ phóng về khu sinh hoạt.
Binh lính hỏi cung ngay mà tiên lấy sổ điểm danh.
Thịnh Ý họ gọi tên, lập tức dựng thẳng tai lắng .
Theo lý, trong lúc bộ đội hỏi cung cô thể ở , nhưng vì cô cứu , quen Trần Diễn, nên giữ .
Nghe qua mấy cái tên mà vẫn thấy cha , Thịnh Ý bắt đầu nghi ngờ liệu khi nào danh sách ghi họ, nhưng cô thấy tên gọi:
“Thịnh Quốc Lương, Trịnh Thục.”
“Có mặt.”
“Có mặt.”
Một nam một nữ cùng lên tiếng, điểm danh liền đ.á.n.h hai dấu tích.
Nghe thấy tên, ánh mắt Thịnh Ý lập tức tìm trong đám đông.
May hai ngay gần phía cô, chẳng mấy chốc nhận .
Cô bước lên vài bước, kỹ hai .
Người đàn ông mặc chiếc áo bông mỏng, áo chắp vá la liệt. Dáng vốn cao ráo vì lao lực và thiếu ăn mà còng xuống. Trên mặt đầy vết nứt, dính cả bùn đen, ánh mắt khi khác thì dè dặt, e sợ.
Sống mũi Thịnh Ý cay xè, vội chuyển mắt sang phụ nữ đáp lời.
Người phụ nữ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu. Khuôn mặt và đôi tay đen sạm, nứt nẻ. Mái tóc rối bù như rơm khô, quần áo chỉ dày hơn của đàn ông chút ít.
Thấy hai thê t.h.ả.m đến , Thịnh Ý gọi một tiếng cha , nhưng cô lúc thích hợp, ít nhất đợi hỏi cung xong.
Cô kìm nén tâm trạng rối bời, chờ thêm một giờ nữa.
Người phó bên Trần Diễn hỏi hỏi mấy , nhưng những hạ phóng đều trả lời giống .
Bên Trần Diễn cũng nhiều tra hỏi đám quản sự, đó mới đối chiếu với phó đoàn trưởng.
Hai bên lời khai khớp , ai dối.
Trần Diễn nhíu mày, lệnh thả cần báo cáo lên .
Thịnh Ý thấy thả, liền theo nhóm hạ phóng.
Nhiều thấy cô xử lý vết thương, ban đầu cứ nghĩ cô cùng quân đội, giờ thấy cô theo nhóm , ai nấy đều hiểu cô định gì, bèn lặng lẽ nhanh về nhà.
Chuyện hôm nay ầm ĩ quá lớn, họ sợ bộ đội bắt , nên nhà nào về cũng đóng chặt cửa.
Thịnh Ý bám theo vợ chồng Thịnh Quốc Lương, tới một căn nhà mới dừng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-toi-bat-dau-tu-viec-di-lao-dong-nong-thon/chuong-128-nhan-lai-nguoi-than.html.]
Nhìn quanh thấy đường phố gần như còn ai, cô mới bước lên, khẽ vỗ nhẹ lưng phụ nữ.
Trịnh Thục bất ngờ vỗ một cái, sợ hãi run lên, theo thói quen sụp xuống đất, hai tay ôm đầu, cả co ro, run rẩy như thể sắp đánh.
Thịnh Ý mà xót xa, kìm gọi khẽ một tiếng:
“Mẹ.”
Trịnh Thục thấy ai đ.á.n.h , dường như gọi là , trong lòng thoáng nghi hoặc. Bà liều ngẩng đầu lên, liền thấy một cô gái trẻ tuổi, khuôn mặt giống hệt .
Đôi mắt cô gái ngấn lệ nhưng trào , cứ thế chằm chằm bà.
Trịnh Thục lập tức phản ứng , đây chính là đứa con gái ôm nhầm năm xưa của .
Bà kích động bật dậy, định ôm lấy Thịnh Ý, nhưng nghĩ đến bộ quần áo rách rưới, lấm lem , động tác ngập ngừng.
Thịnh Ý để ý, chủ động nhào lòng ôm lấy bà. Trịnh Thục con gái ôm, nước mắt tức thì tuôn rơi.
Thịnh Quốc Lương nhà Trịnh Thục, hôm nay ở ngoài lâu, ông rót cho vợ chén nước.
Nước rót xong, vẫn thấy Trịnh Thục , ông nghi hoặc bước thì thấy ngay cảnh Thịnh Ý đang ôm Trịnh Thục.
Mà Thịnh Ý đối diện cửa, khuôn mặt ông thấy, một gương mặt giống Trịnh Thục.
Ông lập tức nhận , đây chính là đứa con gái ôm nhầm của .
Đôi tay Thịnh Quốc Lương run rẩy, ly nước tuột xuống đất. Ông lấy mu bàn tay thô ráp lau lệ nơi khóe mắt, gọi một tiếng Thịnh Ý, nhưng nên xưng hô thế nào.
Miệng há mấy , cuối cùng ngậm , Thịnh Ý buông Trịnh Thục , nghẹn ngào gọi một tiếng:
“Ba.”
Thịnh Quốc Lương ngẩn ngơ hồi lâu mới khẽ thở dài.
Cả nhà ba cứ ngay cửa , mấy hàng xóm lén hé cửa, thò đầu .
Thịnh Ý thấy , bèn với cha :
“Ba, , chúng trong .”
Hai lúc mới sực tỉnh, nhặt ly nước cùng nhà.
Vào trong, Thịnh Ý mới thấy gian phòng nhỏ hẹp vô cùng, ngoài chiếc giường đất thì chỉ còn một trống bé xíu.
Mái nhà nhiều chỗ lọt ánh sáng, cô chắc sẽ dột.
Giữa mùa đông giá rét, những khe hở nhỏ tuy lớn nhưng gió lùa lạnh buốt.
Tửu Lâu Của Dạ
Khoảng trống quá ít, bốn chỉ thể , xuống .
Lúc Trịnh Thục mới phản ứng : Thịnh Ý bỗng nhiên xuất hiện ở đây, chẳng lẽ cũng đưa cải tạo?
Bà lo lắng cô, Thịnh Ý thấy hiểu ngay.
Cô khẽ lắc đầu:
“Mẹ, đừng lo. Con đưa cải tạo. Con chỉ đến thăm hai thôi.”
Nghe , cả Trịnh Thục và Thịnh Quốc Lương mới thở phào nhẹ nhõm.
Mấy trò chuyện thêm một lúc, Thịnh Ý cũng nắm tình hình của ba .
Vì mải chuyện với Thịnh Ý, hai suýt quên cả chào hỏi Thẩm Cố Thanh.
Trịnh Thục , thấy vài phần giống Tô Tú Lan, liền thử hỏi:
“Cháu là con của Tú Lan đúng ?”
Thẩm Cố Thanh mỉm :
“Dì Thục, là cháu.”
Trịnh Thục xúc động xoa đầu :
“Mấy năm gặp, lớn thế .”
Thẩm Cố Thanh mười hai tuổi theo đội nghiên cứu ngoài, thoáng cái hơn tám năm gặp vợ chồng Trịnh Thục.
Sợ họ nấn ná lâu sẽ bất lợi, Thịnh Quốc Lương khuyên Thịnh Ý:
“Lát nữa ba gọi ông ngoại, bác cả với con tới, cho con nhận mặt con nên ngay. Thêm mấy tiếng nữa trời sẽ tối, ở đây qua đêm an . Ba ở đây sống lắm, con cần lo.”
Nhìn cha gầy yếu như tấm ván gỗ, Thịnh Ý thể tin câu sống lắm .
Ngay khi cô định gì đó, bên ngoài chợt vang lên tiếng gõ cửa:
“Quốc Lương, nhà khách ?”