Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Có lẽ vì quá mệt mỏi, cô  xuống, mí mắt nặng trĩu  dần chìm  giấc ngủ. Diệp Mạn Tinh nào  ,  lưng ,  một ánh mắt sâu thẳm đang  rời  chằm chằm  cô,  đúng hơn là  chăm chú  phần bụng của cô.
Có lẽ nhận  vợ  đang căng thẳng, Tống Văn Cảnh thật sự  nghiêm chỉnh  ở mép ngoài, dùng  thể vạm vỡ che chắn để cô   lăn  ngoài.
Trong lòng  thực    nắm lấy bàn tay cô, chạm  bụng cô để cảm nhận một chút cảm giác huyết mạch tương liên.    cô vợ nhỏ đang e dè , nên cả đêm  chỉ dựa  mép giường, giữ nguyên tư thế  chút xê dịch.
Sáng hôm , bên ngoài  lất phất mưa xuân. Hôm nay  đến trạm y tế thị trấn để  kiểm tra.
Hôm nay Diệp Mạn Tinh mặc một chiếc áo sơ mi vải thô rộng thùng thình với họa tiết hoa lá màu xanh lục, cùng với chiếc quần ống rộng màu đỏ sẫm. Mái tóc đen nhánh của cô  thắt b.í.m gọn gàng một bên.
Gà Mái Leo Núi
Cả  cô toát lên một vẻ  tươi tắn lạ thường, trẻ trung xinh  đến khó tả, một luồng  thở thanh xuân dạt dào tràn ngập xung quanh.
Cô còn sở hữu nét mặt của một yêu tinh nhỏ bé, đôi môi chúm chím như cánh  đào cùng đôi mắt hạnh quyến rũ khó  thành lời. Lúc cô  chải tóc, Tống Văn Cảnh  về   trong phòng  cô sửa soạn suốt gần nửa giờ.
Kết quả là khi cô chuẩn  xong xuôi, quần áo chỉnh tề bước  ngoài, thì Tống Văn Cảnh vẫn còn đang loay hoay  chuẩn  xong.
Mẹ Tống  tỏ vẻ  hài lòng vì con trai cứ nấn ná mãi trong phòng, Diệp Mạn Tinh   với : "Anh ba, em đến chỗ mấy  chị thanh niên trí thức gọi thanh niên trí thức Triệu  nhé,  cứ đến ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-89.html.]
"Ừm."
Giọng  của  đàn ông vang lên mơ hồ: "Vợ nhớ cẩn thận đấy."
Bắt gặp ánh mắt trêu chọc của  chồng, hoa đào tinh nhỏ  đầu tiên vội vàng chạy trốn.
Bên ngoài trời đang mưa phùn, phía  truyền đến tiếng  Tống hỏi   mang ô , cô lập tức xua tay từ chối.
 thật trùng hợp, cô  bước  ngoài, mưa xuân dần nặng hạt hơn. Khi  đến khu tập thể thanh niên trí thức thì cô bắt gặp bóng dáng Giang Hồng Tiếu trong bộ đồ màu hồng.
"Ôi chao, đây   là cháu dâu của ông đại đội trưởng thôn  ? Không  cô ỷ  cái khuôn mặt hồ ly tinh mà gả  nhà   , giờ còn bày đặt  vẻ  gì?"
Giang Hồng Tiếu đắc ý chỉ  chiếc ô trong tay, khinh khỉnh : "Cứ tưởng cô hạnh phúc lắm, ai dè ngày mưa thế   một  u sầu  ngoài, ngay cả ô cũng  mang, chậc... Đáng thương , chẳng hiểu  vẻ  gì?"
Cô   xong, vẻ mặt kiêu ngạo ve vẩy tờ giấy giới thiệu màu trắng về thành phố  mặt Diệp Mạn Tinh, đắc ý bảo: "Cô   vẻ đắc ý cái gì? Không cần cô  vẫn tự    cái lá thư giới thiệu ."
"Một  dựa  việc dùng t.h.u.ố.c mê gả  nhà họ Tống, thật bỉ ổi...  khinh,  cứ chờ xem cô sẽ thê t.h.ả.m đến nhường nào! Cô cho là  ba Tống yêu cô ? Nằm mơ !"