Bỗng nhiên, Tống Văn Lâm như cơn gió lén lút tiến gần đến  trai, lúc  mới hạ giọng :
"Anh,  nên đối  với chị dâu."
Thấy hai chùm ánh mắt sắc lạnh của  trai trừng thẳng tới,  đành  đầu hàng, kể nốt những lời : "Mẹ chị dâu đến nhà chúng ,    sắp xếp công việc cho  trai của chị , yêu cầu chị dâu ly hôn với ."
"Em còn tự    chị dâu , chị   yêu , hôn nhân của chị  và  là quân hôn, phá hoại quân hôn là   tù. Thế là chị  còn   chị dâu mắng một trận."
Tống Văn Lâm  đến đó  tặc lưỡi. Lúc   còn ghét bỏ sự yếu đuối của chị dâu, nhưng từ  chuyện đó,    chút chấp nhận chị dâu.
Gà Mái Leo Núi
Tuy rằng cơ thể chị dâu yếu ớt,  đặc biệt lắm chuyện, nhưng chị dâu thiện lương, tính tình kiên cường, cũng  thể  thời khắc mấu chốt giữ vững lập trường  các loại cám dỗ.
Cậu cảm thấy, phụ nữ mà  thể kiên định tính cách, giữ vững nguyên tắc, thì thật sự  tồi chút nào.
Chỉ một câu  , Tống Văn Cảnh cảm giác m.á.u trong   đang cuồn cuộn dâng lên, ánh mắt sắc bén của  dán chặt  em trai, giọng khàn khàn hỏi: "Về  thì ?"
"Sau đó, chị dâu rõ ràng từ chối,  đó  chị  còn mắng chị ,    đưa chị  về nhà."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-87.html.]
Tống Văn Lâm  xong, cảm thấy khâm phục bản   c.h.ế.t, giọng điệu cợt nhả của  bỗng trở nên  đắn hẳn:
"Anh Ba ,   thể hình dung chị dâu   lớn trong nhà ép đến mức nào . Chị  rõ ràng là vì  mà  ,   em cứ nghĩ chị dâu yếu đuối quá, còn chê chị  phiền phức. Nếu  một  vợ chịu khó bảo vệ  như , dù  phiền toái đến mấy em cũng cam lòng..."
Vừa dứt lời, Tống Văn Lâm lập tức ôm đầu kêu oai oái, chạy vọt : "Anh Ba,  đúng là đồ   lương tâm,   đ.á.n.h em mạnh thế!"
"Cho em chừa cái tật    ."
Mặc dù Tống Văn Cảnh chỉ gõ nhẹ  đầu em trai, nhưng    nán  bên ngoài phòng  lâu, một mặt nghĩ đến cô vợ, một mặt lắng  em trai kể đủ chuyện về cô.
Do đang m.a.n.g t.h.a.i  ba tháng, cái bụng của cô  dần dần nhô . May mắn , vòng eo cô  quá đầy đặn nên bụng vẫn  lộ rõ lắm. Mặc dù  qua ba tháng đầu thai kỳ, chứng ốm nghén  còn nghiêm trọng như , nhưng khi mang thai, giấc ngủ buổi tối vẫn khác hẳn lúc   bầu.
Diệp Mạn Tinh cũng chẳng bận tâm liệu Tống Văn Cảnh   ngủ  . Cô ôm hai tấm chăn  trải xuống, còn riêng  thì ôm chiếc chăn màu trắng hồng  tự trải ổ   sát tường.
Đang ngủ nửa mơ nửa tỉnh, cô chợt  thấy một loạt tiếng bước chân chậm rãi và dứt khoát vang lên.
Ánh lửa nhỏ nhoi bùng lên, chiếc đèn dầu trong phòng  thắp sáng. Mép giường nơi cô  chợt trũng xuống,  thở nặng nề của một  đàn ông ập đến khiến Diệp Mạn Tinh choàng tỉnh, chợt mở mắt .