Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Thật đáng tiếc.
Nếu  rõ một năm  sẽ c.h.ế.t yểu,  còn  cố chấp đắm chìm cùng nam chính ở bên ,  cũng   ngốc nghếch, mà là hồ đồ.
Tiếng lạch cạch vang lên.
Tiếng bước chân trầm , mạnh mẽ dội  tai, chiếc chậu sứ trắng   đặt xuống,  cầm lấy một mảnh giấy súc thô  bàn đưa qua cô, giọng  trầm ấm, điềm tĩnh vang lên:
"Em ngâm chân  , nhiệt độ nước nóng  vặn mới ."
Tống Văn Cảnh từ nhỏ tới lớn vẫn luôn khéo léo,  lòng các cô gái: Lần đầu tiên chăm sóc cô vợ nhỏ đang m.a.n.g t.h.a.i thế , dường như cũng chẳng  gì là quá đáng cả.
Những tấm khăn tay trong nhà dĩ nhiên  thể tiện lợi như giấy rút thời nay; mà ở thời đại , vốn dĩ cũng chẳng  điều kiện .
Chính là giấy súc thô ráp, màu vàng ngà, ngay cả nhà họ Tống  vài  công tác cũng chỉ dùng  loại  là  lắm .
Về phần trong nội thành dùng gì cô  rõ ràng lắm, nhưng  thấy  ba tự  đến chăm sóc, Diệp Mạn Tinh cũng  dám chần chừ thêm nữa.
Cô nhanh chóng nhận lấy giấy súc lau miệng,  đó  xuống ghế, sửa soạn rửa chân.
"Cám ơn  ba, còn  em tự   ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-81.html.]
Vừa mới dứt lời, cô lập tức  thấy  đàn ông cao lớn  mặt cô chợt khụy gối xuống, những ngón tay thon dài của  sắp chạm  đôi chân nhỏ nhắn, trắng nõn của cô, khiến Diệp Mạn Tinh suýt nữa sợ tới mức thét lên.
Phịch một tiếng.
Gà Mái Leo Núi
Vì hoảng hốt, đôi chân trắng ngần của cô chợt nhoáng lên, kéo theo chiếc chậu sứ trắng, suýt chút nữa  đổ tung tóe nước nóng  ngoài.
Cũng may Tống Văn Cảnh nhanh tay lẹ mắt, kịp thời giữ chặt chiếc chậu sứ trắng, mới tránh  cảnh nước nóng tràn  sàn.
"Đừng sợ,   chạm  em."
Tống Văn Cảnh  ngờ cô vợ nhỏ  né tránh sự tiếp xúc với  đến thế, thật  khi thật sự rửa chân cho cô, cả   cũng căng thẳng  kém.
Không  sợ việc rửa chân cho cô, mà là e ngại khi da thịt hai  chạm  ,  sẽ  kìm chế  bản .
Tống Văn Cảnh ngoài mặt điềm nhiên, nhưng trong lòng   ngừng gào thét: ...chẳng  cơ thể    là di chứng  đêm tân hôn  cô hạ t.h.u.ố.c  chăng, Tống Văn Cảnh bỗng thấy kiếp  e là  sẽ chịu thua   cô vợ nhỏ .
Tống Văn Cảnh vốn luôn thuận buồm xuôi gió, đây là  đầu tiên nếm trải cảm giác bất lực: chính cơ thể  đây   chịu  lời .
Chỉ cần tới gần cô,   ngửi thấy mùi hương hoa đào đặc trưng  cơ thể cô, cùng với giọng  mang chút nũng nịu, mềm mại, ngọt ngào – tất cả đều hợp với sở thích của  đến lạ.
Mùi hương  thật quá nồng, nồng đến mức    m.á.u huyết sôi trào. May mà   từng trải qua huấn luyện đặc biệt, nên thứ cảm giác mất khống chế  vẫn  trong tầm kiểm soát.