Đến giờ, Diệp Mạn Tinh vẫn còn đôi phần ngạc nhiên. Nàng chống cằm suy tư cẩn trọng nội dung nguyên tác cốt truyện, lật giở trăm  đều thấy ghi chép rằng đại công tử Tống gia  hy sinh nơi sa trường.
Vậy y   còn  thể sống sót?
Diệp Mạn Tinh hỏi: “Tống gia  tìm  cũng  tìm thấy ? Thế gian rộng lớn khôn cùng, nào  lúc nào  tìm cũng tìm  ?”
Tống Văn Cảnh cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng: “Thế giới  dẫu lớn đến , vẫn còn  nhiều nơi  phàm khó lòng đặt chân tới.”
Ta nguyện vọng nàng vĩnh viễn  cần  chạm đến những nơi chốn như .
Lời  Tống Văn Cảnh  thốt ,  là kẻ trọng hành động hơn lời , chẳng thích treo lời  đầu môi. Nếu phu nhân nhỏ bé  bất trắc, gặp hiểm nguy,  nguyện liều  để sớm ngày ngăn chặn  tai ương.
Hai    giường thủ thỉ một lát, đợi bên cạnh truyền đến tiếng hít thở đều đều của ái thê,  mới ôm chặt   chìm  giấc nồng.
Hai  ôm  say giấc,  chẳng    hai cặp mắt to tròn bỗng nhiên mở bừng, lắng  cuộc đàm thoại của phụ mẫu hồi lâu.
Gà Mái Leo Núi
Hài tử, thính giác cùng sự tập trung kỳ thực vẫn  phát triển  , nhưng thử hỏi ai nào ,   hai đứa  mang huyết mạch hoa đào tinh? Hơn nữa,  khi hạ thế còn  huyết mạch của mẫu  hoa đào tinh bồi bổ thần hồn.
Dĩ nhiên  thể  rõ đến bảy tám phần của cuộc đối thoại .
Cặp long phượng tái sinh,  tìm cành đào? Há chẳng  là cành đào mà kiếp  chúng từng  nhắc tới ?
Chỉ là  nhanh, lời  “trời lạnh cho Vương thị phá sản ” của Tống Bình Bình  vang vọng trở  trong tâm trí chúng: Chúng  chỉ là mấy đứa trẻ con,   đấu   đối phương?
Nếu  thể đấu , cớ gì chúng    giam cầm để đoạt huyết mạch lâu đến ?
Lại còn  chúng  phạm tội,  há chẳng  lũ tiểu hài nhi  là tội phạm trong tội phạm ? Đây là điều khiến Tống Bình Bình tức giận nhất, chúng  chỉ dùng chút thủ đoạn để đòi  công bằng cho bản  mà thôi. Lần  đến  khác, Tống gia   tìm thấy chứng cứ của đối phương.
Ngay cả nơi chúng  đoạt huyết mạch cũng chẳng thể tìm thấy. Những kẻ biến thái , chúng dùng huyết mạch của chúng để nghiên cứu quái vật. Tiểu nhi  liệu  nên  cho phụ   chăng?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-777.html.]
Nói cho Tống gia  chăng?
Cặp long phượng tái sinh    , nhưng đều vô dụng. Kiếp  cũng ,  chuyện đều cần chứng cứ, mà chúng  chẳng  gì.
Chỉ đưa  kết luận rằng chúng   bắt cóc, mất tích mà thôi.
 mà  khác tìm  , cặp long phượng là thiên tài máy tính đỉnh cao,   hệ thống ưu ái.
Nếu như   cảm xúc của đối phương  động chạm đến hệ thống chủ, thì đối phương  sớm phát hiện . Đến cuối cùng, ai sẽ là kẻ ngã xuống , e rằng vẫn còn là điều  thể  .
Thế nhưng còn Trần Kiều Kiều thì ... Tống Bình Bình khẽ c.ắ.n môi,  thì hãy đưa nàng và đứa bé  lấy m.á.u để nghiên cứu .
Cặp song sinh trọng sinh  hề   rằng chúng  lỡ lời   những suy nghĩ tận sâu trong lòng . Nào ngờ,  mở miệng  là tiếng  oa oa vang dội.
Cặp song sinh trọng sinh ngơ ngác:?
Chúng  nghĩ đến điểm . Bất kể chúng   gì, hiện tại chẳng  cũng chỉ là những đứa bé ? "Bình An vui vẻ ?"
Ngay khi chúng  cất tiếng ,  sự yên bình đều  phá vỡ, lập tức quấy động đến  ruột của chúng.
Đèn đêm  thắp sáng, cặp song sinh trừng đôi mắt to tròn, đối diện trực tiếp với dung mạo xinh  tuyệt vời của  ruột chúng.
Cả hai đều  ngờ, dù  bao nhiêu , chúng cũng  thể lường   rằng   đoản mệnh   xinh  đến thế.
Vốn dĩ, cặp song sinh trọng sinh vẫn ôm mối hận lớn vì việc  ruột chúng mất sớm, nhưng trải qua mấy ngày ở chung, nỗi hận thù sâu thẳm trong lòng chúng  vơi   nhiều.
Tống Bình Bình còn  vẻ già dặn mà thầm thở dài trong lòng: Thôi ,  còn sống chẳng qua cũng chỉ là thêm chướng ngại cho đối phương. C.h.ế.t sớm thì bớt  một   cùng  chịu tội.
Kiếp , cả hai  tâng bốc lên tận mây xanh, cho rằng bản  là kẻ tài giỏi nhất thế gian.  khi  giam cầm, ngày đêm  rút máu, chúng mới cảm nhận rõ ràng rằng: chúng chỉ là lũ phế vật. Quyền thế của Tống gia so với thứ âm mưu hiểm độc, biến thái như rãnh nước thối của đối phương thì chỉ  thể chịu phần thiệt.