Tân Lâm hỏi: “Nàng  sinh thường  sinh mổ?”
Diệp Mạn Tinh lắc đầu: “Chờ một chút.” Nếu  tu bổ  hồn phách,  thể khi sinh  cặp song sinh sẽ trở thành nửa ngốc.
Nàng   tại   xảy  chuyện , đành   với Tân Lâm: “Đầu   chút đau,  phẫu thuật thì cũng nhanh thôi, nhưng chỉ sợ  thể  chịu  nổi.”
Tân Lâm nhíu mày.
Diệp Mạn Tinh  cầm một ít ngọc thạch  , nhét  trong tay y, hỏi: “Huynh  thể giúp   mấy chiếc nhẫn ngọc riêng như những chiếc chúng  mua trái cây  ?”
“Sau đó  chờ đồ đến,   ở một  một chút.”
Nàng cần tiến   gian hấp thụ một chút linh khí, nhưng tất cả   lo lắng cho nàng nên xung quanh nàng cơ bản  bao giờ thiếu .
Tân Lâm  thực sự  thể giúp nàng.
Diệp Mạn Tinh khẳng định chắc nịch : “Ta  ở một  một chút,  ai  ,   thể   ?”
Điều kiện  đối với Tân Lâm mà    quá khó khăn, nhưng y  thể dễ dàng chấp thuận vô cớ. Sau khi chờ Diệp Mạn Tinh  nàng  bình tĩnh , cũng chỉ hơn mười phút.
Tân Lâm chăm chú  nàng, thấy nàng kiên trì như  liền đồng ý.
Cùng lúc đó, Tống phụ  nàng dâu nhắc đến một cái hộp, ông  cũng  quan tâm mục đích là gì,  chủ động dẫn cặp song sinh về lấy.
Dù  cái hộp ở phòng con trai và nàng dâu, ông   tiện bước , liền sai Bối Bối cùng Đoàn Đoàn  lấy.
Hai tiểu tử  mắt thật tinh tường, chỉ trong chốc lát  tìm thấy.
Sau đó, hai tiểu bảo bối tràn ngập sự hiếu kỳ,  mở hộp, một bức họa nữa  hiện . Hai tiểu tử  chẳng thèm đưa hộp cho ông nội, mà tự   sấp trong phòng, hiếu kỳ ngắm  bức họa .
Hai đứa trẻ   giường, hiếu kỳ quan sát bức chân dung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-761.html.]
“A, vị thúc thúc   cổ  một vết sẹo, hình dạng  chẳng   nét tương đồng ?”
Tương đồng điều gì?
Tống Bối Bối khoa chân múa tay, trong thế giới nhỏ bé của nàng, tư duy còn   thiện, đôi khi trí nhớ cũng phân tán, nàng vẫn  thể nhớ rõ   từng trông thấy hình dạng  ở .
“Điều  tương đồng với gì?” Tống Bối Bối hỏi Đoàn Đoàn, bởi nàng    thông minh hơn .
Mặc dù trong lòng   thừa nhận điều .
Thông minh thì  chứ, nàng mới là bảo bối của cả nhà. Tống Đoàn Đoàn cũng đang chăm chú ,  cảm thấy vị nam tử trong tranh thật hung hãn, thoạt    vẻ   bản lĩnh.
Đoàn Đoàn cũng hỏi ngược , “Tương đồng điều gì?”
Gà Mái Leo Núi
Sau đó, Tống Bối Bối  chằm chằm bức chân dung,    đầu    một thoáng, đoạn chỉ  vết bớt hình nụ đào  tai của , hỏi: “Chẳng   giống vết bớt hình nụ đào  cổ của  ?”
Giá như vết sẹo  rõ ràng là một vết bớt hình nụ đào, bức họa   xuất hiện ắt sẽ khiến Diệp Mạn Tinh chú ý ngay. Song, dấu vết   quá khó thấy, nó chỉ là một chấm nhỏ  bức chân dung, chỉ đủ cho thấy rằng ở đó  một vết sẹo.
Tống Bối Bối từ nhỏ   biệt tài dò xét.
Tống Đoàn Đoàn từ nhỏ  thông minh phi phàm, chỉ  trí tuệ  cực cao, bởi , hai tỷ  đều dùng giọng trẻ thơ mà hỏi: “Đây   giống như vết bớt hình nụ đào   ,   khoét mất  ?”
Tống Đoàn Đoàn vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại khoa chân múa tay, quả thực giống đến lạ. Hai đứa trẻ dường như  suy luận  ngọn ngành, liền bĩu môi  , chỉ nghĩ đến thôi cũng  thấy đau đớn  thôi.
Tống Bối Bối : “Vị thúc thúc  thật đáng thương, dung mạo   hủy hoại, mà vết bớt  thật sự là  khoét mất  ?”
Nói đến đây,  thể nàng bất giác run lên. Nàng  dám tưởng tượng nếu vết bớt của   khoét bỏ sẽ đau đớn đến mức nào.
Nàng che vết bớt hình nụ đào  cổ, giọng nức nở : “Hức hức, Bối Bối    khoét vết bớt đau đớn .”
Đoàn Đoàn: ? Chuyện  còn  hề xảy  mà.