Diệp Mạn Tinh ngẩn : Phu quân dễ tính như  từ khi nào?
 nàng hỏi ý kiến của cặp song sinh, cuối cùng : "Cho chúng học ở Trường tiểu học chuyên ."
Nàng  dứt lời thì phu quân bổ sung thêm: "Được, bình thường học ở Trường tiểu học Hoa Thanh, nghỉ hè sẽ đưa tới quân trường, cho hai đứa huấn luyện đặc biệt."
Diệp Mạn Tinh  hai tiểu tử mềm mại đáng yêu như cục bột nếp, nàng thương xót  thể nhỏ bé của hai đứa trẻ, nhưng xem  phu quân của nàng  chẳng nghĩ .
Bọn họ toan xỏ giày bước  ngoài thì  lúc gặp Tiểu cô Tống cùng Tam cô Tống từ ngoài hiên bước .
Tiểu cô Tống cất lời: “Định bước  ngoài đó ?”
Lời Tiểu cô Tống  dứt, Cụ bà Tống  lên tiếng: “Làm  , Tinh Tinh  thi đỗ Đại học Thanh Hoa, con  chắn ngang đường chúng nó  đấy thôi.”
Tiểu cô Tống thầm nghĩ: Quả nhiên là  mẫu, há chẳng   cháu dâu thi đỗ Đại học Thanh Hoa, mà dốc cạn gia sản trong tay  ?
Tiểu cô Tống vui mừng khôn xiết,  đưa hai chiếc chìa khóa cùng giấy tờ chuyển giao quyền sở hữu sản nghiệp cho Diệp Mạn Tinh: “Này, Tinh Tinh của chúng  tài giỏi quá chừng, đây là phần thưởng dành cho cháu, hai cửa hàng, một cái tọa lạc tại Nam La Cổ Hạng, một cái ở gần khu Hoa Thanh, đều quanh quẩn bên nhà cháu đó.”
“Tiểu cô , việc    thỏa chăng?”
Diệp Mạn Tinh kinh ngạc vô vàn, việc   chỉ  thỏa, mà là vô cùng thích hợp, chẳng thể nào  hơn.
Diệp Mạn Tinh ngọt ngào : “Cháu xin cảm tạ Tiểu cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-746.html.]
Gà Mái Leo Núi
Giọng nàng êm tai vô ngần, thực sự ngọt ngào thấu tận tâm can  khác. Tiểu cô Tống mỉm  giải thích: “Không  gì , cháu chớ nên nghĩ ngợi nhiều. Bọn  ở cùng cha  từ nhỏ, hưởng thụ tất cả những thứ đáng  hưởng, chỉ  nhị ca mới bé tí   còn.”
“Dù cho   sống  thì đó cũng là bởi   may mắn, nếu  mệnh  may, sống   thì ?” Người  trêu Tống Đoàn Đoàn: “Bởi , cháu cứ coi như đây là sự bồi thường của   tỷ  bọn  .”
Nếu  thẳng, e rằng chi thứ hai sẽ chẳng chịu nhận.   nàng dâu thi đỗ Đại học Hoa Thanh, bọn họ coi đó là phần thưởng, tất thảy đều  thỏa.
Diệp Mạn Tinh liền hiểu , nàng  hưởng nhờ phúc phận của cha chồng đây mà. Nàng    một cửa hàng   kinh doanh ăn uống, thế thì Diệp Mạn Tinh thích lắm, đúng lúc nàng định mở một quán ăn. Lên đại học, chẳng  mỗi ngày nàng đều  mặt tại trường,  chẳng  bây giờ  thể thử thêm vài nghề phụ kiếm thêm thu nhập đó ?
Cái chính là  chồng nàng   tích ít tiền cho   phu quân, nếu  chồng thích thì nàng  thể mở quán ăn hoặc sửa sang  thành chi nhánh của Ngọc Chi Lâm.
Diệp Mạn Tinh nghiêm túc cảm ơn Tiểu cô Tống một  nữa. Tam cô Tống bước tới, bên ngoài tỏ vẻ lãnh đạm, bên trong  nóng vội, nhét cho nàng một chiếc chìa khóa: “Tẩu tẩu, phụ    cái  là vì  thua tẩu tẩu, cũng là một căn nhà nhưng vị trí  ở tận tây giao.”
Nàng  thấy đôi mắt hạnh  đẽ của Diệp Mạn Tinh chớp chớp, cảm thấy đôi mắt  như chứa móc câu, nàng  vô thức  lời thật lòng : “Phụ    tẩu tẩu đừng thấy nó ở xa,   chừng   tẩu tẩu sẽ  cảm ơn  đấy.”
Diệp Mạn Tinh: ?
Nàng còn  thốt lời nào, Tam cô Tống   luyên thuyên  hết cả. Nàng   xong còn  nàng hỏi: “Tẩu tẩu,  còn kem phục hồi cho Nhị tỷ ,  bán ?”
Trong lòng Diệp Mạn Tinh cực kỳ tò mò, vì  nàng   cảm ơn Tam thúc vì căn nhà ở tây giao chứ?
Diệp Mạn Tinh  : “Người  ư? Không  .” Tam cô Tống ấp úng,  thấy tẩu tẩu : “Chờ  rảnh rỗi sẽ hỏi giúp .”
Chỉ một lời  mà khiến Tam cô Tống ngoan ngoãn như trẻ nhỏ, nàng  thỏa mãn mà  chơi cùng cặp song sinh.