Tống Thanh Kỳ quỳ xuống bế cặp song sinh lên, giải thích cho bọn trẻ: “Chính là   đầu kỳ thi tuyển sinh đại học,  lợi hại đó.”
Tống Bối Bối  xong liền chạy tới hôn : "Mẹ thật lợi hại, Bối Bối hôn  một cái để thưởng cho ."
Mọi   vang, nhưng con bé  hề khó chịu mà : “Mẹ là Trạng nguyên,  khen thưởng .”
Tống Đoàn Đoàn   bằng đôi mắt to tròn xinh ,   những  khác, giọng  ngọt ngào cất lên: “Con cũng   Trạng nguyên kỳ thi tuyển sinh đại học." Cậu bé  dứt lời thì nhận  một tràng  vang. Tống Thanh Kỳ đang bế  bé cũng : “Được thôi,  cháu trúng tuyển  Đại học Hoa Thanh, bà nội và cô  thưởng cho nhà và cửa hàng .”
“Nếu cháu  thể thi đậu, chú cũng sẽ cố gắng thưởng cho cháu một căn nhà. Lương của chú là bảy, tám trăm đồng, một căn nhà những hai nghìn đồng. Cho dù chú  ăn  uống cũng sẽ dành dụm để mua nhà cho cháu.”
Tống Đoàn Đoàn nhanh chóng đưa ngón tay : "Ngoéo tay nhé!"
Diệp Mạn Tinh: ...?
Gà Mái Leo Núi
Thằng nhóc !
Nàng vội ngăn cản: “Em tư,    còn  kết hôn  nuôi gia đình,   thể khen thưởng cho nó như thế ?"
Diệp Mạn Tinh thật sự  thiếu  tiền .
Có thể , tổng tất cả tài sản của   trong căn phòng  còn  bằng một phần mười của nàng. Sao  thể dùng tiền của em họ?
Mọi  kiếm tiền  dễ dàng gì.
Tống Thanh Kỳ  để tâm: “Cùng lắm thì   ăn  uống dành dụm mấy năm. Nếu trong nhà thật sự  thêm một sinh viên đại học thì   chừng bà nội sẽ thưởng thêm cho  nữa.”
Diệp Mạn Tinh: Đây là chuyện nàng  ngờ tới, nhưng thực sự  đáng mạo hiểm.
   trong phòng đều  vui vẻ. Ngay cả bác cả Tống cũng tỏ  vui sướng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-733.html.]
Đối với những gia đình như họ,   ít   tiền bạc, quyền lực hoặc  kinh doanh, nhưng   hiếm  học đại học.
Bác cả Tống hiếm khi khen  khác, : “Có tiền đồ.”
Diệp Mạn Tinh  một trưởng bối khen như  thì   nên trả lời  , vì   ngọt ngào : “Cảm ơn bác cả." Tống Thanh Nhã và Tống Thanh Kỳ: ...?
Chúng   ngạc nhiên đến mức trợn mắt há mồm, đây quả là vị phụ  vốn luôn nghiêm khắc của họ ? Trong nhà nhiều  đến ,  từng ai  ngợi khen là  tiền đồ như thế, cớ  tẩu nương   ?
Đại tỷ Tống  tươi đến mức miệng  khép  , chủ động nắm lấy tay Diệp Mạn Tinh: “Tinh Tinh, mai  qua tỷ phủ ăn sáng  hãy về nhé.”
Đại tỷ Tống  khỏi cảm thán: “Quả đúng là phượng hoàng đáp xuống phủ ! Từ  đến nay, nhà chúng   từng  Trạng Nguyên khoa thi đại học nào cả, thảo nào phụ   ngợi khen  đến thế.”
Kỳ thực, Tống gia vốn   nhiều   trong giới quân chính thương nghiệp, nhưng  chẳng mấy ai theo nghiệp văn hóa giáo d.ụ.c  đậu đại học. Bởi , sự tình  quả là hiếm  khó tìm.
Lời  khiến Diệp Mạn Tinh nhất thời   đáp   . Nàng  định mở lời thì chuông điện thoại  vang lên.
Thế nhưng  , đầu bên    tìm Diệp Mạn Tinh. Cuộc điện thoại  là do Tống mẫu gọi đến.
Đại tỷ Tống bắt máy, khẽ ngạc nhiên  mới gọi Diệp Mạn Tinh đến : “Tinh Tinh,   tìm  .”
Diệp Mạn Tinh bước qua nhận điện thoại, liền  mẫu  chồng nàng cất lời: “Tinh Tinh, phụ  chồng con  nhờ  kiểm tra hộ kết quả thi của con , con thi   đó! Là Trạng Nguyên khoa thi đại học của tỉnh  đó.”
Giọng Tống mẫu vẫn còn run rẩy vì kích động, bà quả thực  thể nào tưởng tượng nổi, con dâu của  thế mà  trở thành Trạng Nguyên khoa thi đại học? Đối với bà, việc  hệt như một giấc mộng .
Diệp Mạn Tinh lắng , nhận  sự kích động trong lời mẫu  chồng. Nàng vốn là   lắng  nên im lặng đợi bà  tiếp: “Ha ha, phụ  con cũng  thăng chức , phía   truyền công văn xuống. Chỉ cần chờ phụ  con bàn giao xong  bộ công việc của vườn cây ăn quả ở thị trấn Hồng Kiều trong năm nay, sang năm là  điều nhiệm.”
Đây quả là một hỉ tín. Tống phụ là một cán bộ cấp cơ tầng, hơn nữa  là  tận tâm tận lực, xông pha   việc.