Diệp Mạn Tinh hiểu ý ngay lập tức, nàng liền  đổi cách : “Chỉ  nghiên cứu một chút mà thôi.”
Nàng khẽ , cánh môi  đào cùng đôi mắt hạnh vốn dĩ  xinh  động lòng  nay càng thêm quyến rũ. Đôi mắt nàng trong vắt như dòng suối sạch sẽ, trong xanh chảy giữa khe núi, giọng  cũng trở nên mê hoặc lòng .
Tống Thanh Kỳ  thấy giọng  quá đỗi dịu dàng ,    bức tranh nọ là  tẩu tử  tìm hiểu nên cũng  còn chú tâm nữa.
Y thầm nghĩ,  lẽ chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
Chủ yếu là bức tranh , chỉ một bóng hình cũng toát lên khí chất của một vị tướng sĩ.
Cả bức tranh thoạt   phần u ám, hùng tráng, khiến y bất giác liên tưởng đến một cột trụ của thế hệ đương thời Tống gia  hy sinh – Trưởng  Tống Thanh Nguyên.
Đối với  bộ Tống gia mà , Trưởng tử Tống Thanh Nguyên vô cùng tài giỏi, từ nhỏ   đưa đến bên cạnh tổ phụ, tổ mẫu và tứ thúc bồi dưỡng. Y  xem là Định Hải Thần Châm tiếp theo mà Tống gia dốc lòng vun đắp.
Rồi  đó.
Gà Mái Leo Núi
Vị Định Hải Thần Châm trẻ tuổi    dũng hy sinh.
Đây là nỗi đau khôn nguôi của cả Tống gia. Bởi lẽ đó, khi trông thấy bức tranh , y mới  khỏi xúc động.
Thấy tẩu tử đang  , Tống Thanh Kỳ dằn suy nghĩ lóe lên trong đầu, chỉ mỉm  : “Tẩu tử, Tam ca, thực  là thế , phụ  của  sẽ trở về  đầu tháng Tám. Ngài  sai  truyền lời bảo  mời hai vị đến nhà dùng bữa cơm, nhân tiện cũng  quen một chút với gia quyến.”
Bác cả Tống, Tư lệnh quân khu Tây Nam, mấy phen  điều động đến phương bắc nhưng vì mong  tìm kiếm nhị   mất tích nên vẫn cố thủ nơi quân khu Tây Nam,  hề rời .
Dùng bữa?
Diệp Mạn Tinh ngước đôi mắt ngời sáng  y, bỗng phá lên ,  tựa  phu quân,  đến nỗi bụng quặn thắt, bởi thai động kịch liệt. Phì , nàng khúc khích  ngừng.
Diệp Mạn Tinh  : “Tứ ,    sai  báo một tiếng mà  tự  chạy đến từ xa xôi, chỉ để mời chúng  dùng bữa ư?”
Người nhà họ Tống đều là những  chỉ  dùng sức như  ư?
Việc chạy xe   cũng hao tốn  ít thời gian.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-719.html.]
Tống Thanh Kỳ  tẩu tẩu trêu chọc cũng chẳng giận, mà thành thật hồi đáp: “Tẩu tẩu, phụ  của  cố tình nhấn mạnh,  tự  đến mời nhị vị. Dù  cũng chỉ là đạp chân ga mà thôi,   tỏ thành ý.”
Diệp Mạn Tinh vẫn  tủm tỉm,  bèn đỡ nàng an tọa, cất lời: “Ta rõ , khi bác cả hồi phủ,  và nàng sẽ đến thăm.”
“Đệ cứ ở  dùng bữa .”
Tống Văn Cảnh dẫn Tống Thanh Kỳ  ngoài, đưa cặp song sinh cho y  dặn dò y   tùy tiện xông  phòng nữa.
Tống Thanh Kỳ  mà miệng há hốc kinh ngạc: …. ?
Y quả thực  hàm oan.
Tống Bối Bối đặt đôi bàn tay mũm mĩm  tay chú tư: “Chú tư, chú cũng từng  phụ  đ.á.n.h ư?”
Tống Bối Bối mở to đôi mắt ngời sáng, ẩn chứa vẻ tò mò, hàng mi dài chớp động liên hồi, xinh  tựa một tiểu tinh linh.
Quả thực khiến    thấy mà động lòng thương mến, y vuốt ve hai b.í.m tóc dày của cháu gái,  đùa đáp lời: “Chú tư tài giỏi như thế, phụ  của cháu nào dám đ.á.n.h chú tư.”
Giọng điệu ngây ngô của Tống Đoàn Đoàn cất lên bên cạnh: “Là thật ?”
Tống Thanh Kỳ: ..., là thật mới là chuyện lạ.
Y  xổm xuống, một tay ôm hai tiểu oa nhi  lòng: “Đi nào, chú tư sẽ dẫn hai đứa  cưỡi ngựa gỗ.” Ngựa gỗ vốn  trong phòng trẻ nhỏ, nhưng cặp song sinh  lớn khôn, chúng  là những tiểu bảo bối trưởng thành,  còn  chơi những món đồ chơi của trẻ nhỏ nữa.
Thấy cặp song sinh  thiết chơi đùa, Tống Thanh Kỳ mỉm  dụ dỗ: “Thế nào, hai cháu ngoan ngoãn  lời, đến lúc đó chú tư sẽ dẫn hai cháu  trường đua ngựa,    chăng?”
Tống Bối Bối và Tống Đoàn Đoàn bỗng chốc  hấp dẫn: ..., Chà, cưỡi ngựa ?
Tống Đoàn Đoàn vốn luôn bình tĩnh nhưng cũng  câu   lay động, cặp mắt hoa đào thi thoảng   chú tư với vẻ hoài nghi.
Tống Bối Bối  dứt khoát in một nụ hôn lên má chú tư: “Ôi chao, chú tư, cháu  thích cưỡi ngựa. Chú tư  hứa  đó,   lừa Bối Bối đấy nhé.”
Tống Thanh Kỳ  cháu gái hôn mà lòng mềm nhũn , tựa một đám bông mềm mại nhẹ nhàng nở rộ trong lòng. Y thậm chí còn  nhớ rằng  khó tìm  một trường đua ngựa ở Vân thành, ngược , y chỉ cảm thấy lâng lâng vì  cặp song sinh hôn lấy, nhanh chóng chấp thuận một loạt các điều khoản bất bình đẳng về việc “dẫn cặp song sinh  chơi” mà tạm thời  thể kể hết.