Đôi mắt hoa đào trời sinh  ánh lên vẻ vui tươi, hân hoan, bởi  nụ   của nàng trong khoảnh khắc  khiến Tống Văn Cảnh bên cạnh lập tức ngẩn ngơ  nàng, cả  bỗng trở nên trầm tĩnh lạ thường.
Đây chính là lý do khiến  vô cùng thích ở bên cạnh nương tử, nụ   gương mặt nàng  thể   say đắm cả đời  thôi.
Chàng đoán nương tử hẳn sẽ  ngủ nữa,   vẫn nên giải thích về sự vắng mặt của   thì hơn.
Tống Văn Cảnh khẽ nắm tay nương tử, đôi mắt thâm thúy  nàng, giọng  dịu dàng mang theo chút ấm áp.
Tống Văn Cảnh: "Nương tử , xin  nàng, vốn dĩ      đón nàng về, nhưng ở nha môn   chút việc nên đành lỡ hẹn."
Diệp Mạn Tinh hỏi: "Chuyện gì , phu quân?"
Nàng cảm thấy kinh ngạc, bình thường phu quân  ít khi kể với nàng chuyện ở nha môn  chuyện công vụ, lời lẽ của  ắt hẳn  điều hệ trọng.
Tống Văn Cảnh im lặng một lát,  thấy nương tử đang dõi theo , đành thở dài đáp: "Mọi chuyện  gần như giải quyết xong xuôi , ..."
Tống Văn Cảnh: "Nương tử , nàng đang mang thai,    nàng  ưu phiền."
Diệp Mạn Tinh  dáng vẻ    thôi của phu quân, giọng  khẽ ngừng: "Rốt cuộc là chuyện gì? Có liên quan gì tới  ?"
Diệp Mạn Tinh  xong  chút khôi hài,    là tiểu nương tử yếu đuối đến .
Bình thường nàng sẽ chẳng mấy khi dò hỏi, nhưng kỳ khoa cử  , nàng cứ cảm thấy  điều chẳng lành.
Khi trở về, Tống nhị cô và Tống Tam Đô  vẻ kỳ lạ,  còn  ngừng buông lời như: “Nàng thật  phúc, khiến  hâm mộ vô cùng” và những câu tương tự.
Nàng   những lời như   ít. Song, nữ nhân nhà họ Tống  hâm mộ nàng điều gì cơ chứ?
Gà Mái Leo Núi
Tống Văn Cảnh  nàng, siết nhẹ tay nàng hỏi: "Nương tử thật sự   gì ? Khoảng thời gian nàng ôn tập khoa cử,  thấy nàng tiều tụy  nhiều."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-713.html.]
Chàng ngừng  một chút, con ngươi thâm thúy  nàng,    thêm: "Lúc   về, mẫu    nàng  ngủ  một lát, chỉ e  thể nàng chẳng an lành."
Diệp Mạn Tinh bật  thành tiếng, trông  lúc  thật khôi hài, cả gương mặt đều ánh lên sự khấp khởi bất an. Nàng quả thực cảm thấy bất lực: "Phu quân,    cả,   mới trở về nên  ngủ lấy  sức thôi."
Trên gương mặt trắng nõn mịn màng của Diệp Mạn Tinh vẫn còn lưu  vết tích  giấc ngủ, song làn da cùng sắc mặt nàng vẫn hồng hào rạng rỡ.
“Hài tử   đạp  , phu quân,  khẽ sờ một cái sẽ an lòng ngay thôi."
Nàng  xong thì chủ động khẽ dịch chuyển bụng bầu. Phu quân nhẹ nhàng giữ nàng : "Nương tử , nàng   xoay  ?"
Diệp Mạn Tinh gật đầu,  nhanh chóng giúp nàng xoay .
Ngày sinh dự tính của Diệp Mạn Tinh là  tháng Giêng năm , nay  là tháng Bảy mà bụng nàng  nhô lên khá lớn.
Bụng bầu hơn sáu tháng, thai nhi cử động rõ ràng, nàng còn  tựa  giường mà nhẹ nhàng vỗ về hài nhi trong bụng. Nàng tựa  gối, chờ  thể  thoải mái một chút  mới đưa tay nắm lấy tay phu quân đặt lên bụng,  đó dùng đôi mắt hạnh trong veo sáng lấp lánh  : "Phu quân,  thấy ?"
Tống Văn Cảnh khẽ ừm một tiếng, yên lặng cảm nhận xúc cảm kỳ diệu  lòng bàn tay.
Cặp song sinh  dường như cảm nhận  động tĩnh bên ngoài, liền vươn chân đạp .
Tống Văn Cảnh cảm nhận  thai nhi cử động, bàn tay  chợt cứng đờ, cả  như  bao phủ bởi niềm hân hoan khôn xiết.
Chàng dán tai lên bụng nương tử  một lát, chợt  thấy động tĩnh long phượng thai đang cựa quậy: "Nương tử, các con  cựa quậy  kìa."
Tống Văn Cảnh lòng tràn đầy hân hoan, đoạn  thấy nương tử vất vả, liền nâng mu bàn tay nàng lên khẽ hôn: "Nương tử  vất vả ,    khi mãn nguyệt, chúng  sẽ  cầu sinh nở thêm nữa."
Lần  cũng là bởi ngoài ý  nên mới mang thai, nhưng  vẫn đau lòng vì nương tử  nhọc nhằn,  càng  ơn nương tử vì  sinh dưỡng hài nhi cho  khổ cực nhường .
Diệp Mạn Tinh dùng đôi mắt hạnh xinh  trừng mắt  : "Chàng nghĩ thật đơn giản, nhất định là   ?" Trên thực tế, hai hài tử  là đủ lắm , nhưng cảm giác nguy cơ trời sinh của Đào Hoa Tinh mách bảo nàng rằng  nhất  nên   lời , bởi  nàng liền ngậm miệng  đề cập tới.