Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Xem  việc  một đứa con với cô vợ nhỏ của      là một chuyện tồi tệ.
Trong lòng Diệp Mạn Tinh vô cùng tò mò. Cô chỉ thấy giọng  của nam chính  mất hẳn  vẻ lạnh lùng vốn . Cô  về phía giường,  xuống mép giường, chăm chú    với đôi mắt long lanh ánh nước.
Nói đúng hơn, cô đang   vết tích hình trái tim màu đỏ  tai của nam chính. Nó thật sự  nhỏ, chỉ cỡ hình trái tim  lá bài, nhưng khi nó hiện   đường quai hàm sắc bén của  đàn ông, nó  mang theo một vẻ quyến rũ lạ lùng.
Toàn  nam chính tỏa  khí thế sắc bén, lạnh lùng như kiếm, chỉ  duy nhất trái tim  là mang đến cảm giác ấm áp.
Chiếc cốc sứ còn  ấm  đặt  lòng bàn tay cô, tiểu hoa đào tinh bỗng tỉnh táo , phát hiện  nam chính đang   chiếc ghế cách cô  chừng một cánh tay.
Gà Mái Leo Núi
Anh nhàn tản mở rộng đôi chân, hai tay đặt  đầu gối, nâng mắt liếc  cô một cái, trầm giọng hỏi: “Tại  em đột nhiên   ly hôn?"
Tiểu hoa đào tinh mới uống  nửa cốc sữa, thầm nghĩ: Chuyện  cần   rõ nguyên nhân ?
Cô nghĩ thầm: Nguyên nhân là vì nguyên chủ của  thể   c.h.ế.t,   cô   cô   loạn đến mức con cái  chịu khổ,  bản  cũng  bỏ mạng như trong sách   ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-71.html.]
Cô    theo cốt truyện  định đó nữa.
"Anh ba, dù  thì ai cũng , từ đầu em lấy  chỉ vì  báo đáp ân tình. Anh  cứu em, nhưng ngược , việc em ép  cưới  khác gì mang ơn trả oán cả."
Giọng  cô mềm mại, dịu dàng pha chút nũng nịu, khiến   chẳng thể nào giận cô nổi, ngược  còn dấy lên lòng thương cảm.
Tống Văn Cảnh  thấy âm thanh , tai  khẽ động,   chằm chằm  ánh mắt Diệp Mạn Tinh, chợt chuyển hướng   đôi môi đỏ mọng như trái  đào của cô, trong lòng  nóng bừng. Đôi môi  thật hồng hào, mềm mại  .
Anh  cô đang  những lời cốt yếu, nhưng tâm trí   lơ lửng ở tận  đó. Anh cố kiểm soát bản  , chỉ còn lờ mờ  giọng cô lúc cao lúc thấp kể lể: "Trong đêm tân hôn của chúng , vì   đ.á.n.h t.h.u.ố.c mê, ... nên mới xảy  chuyện đó với em."
Vốn dĩ Tống Văn Cảnh cho rằng   kiểm soát  bản ; nhưng giờ đây,    khó lòng mà khống chế  nữa. Ánh mắt sâu thẳm của  dán chặt  đôi môi đang mấp máy của cô, mấy lời đó, suýt chút nữa  khiến  mất tự chủ.
Tống Văn Cảnh vốn là   khả năng tự kiềm chế bản   , thầm nghĩ: E rằng cô gái nhỏ    ,   từng trải qua huấn luyện đặc biệt, chuyện  bỏ t.h.u.ố.c mê,  thừa    thể kiểm soát   .