Các thương nhân ngọc thạch xung quanh lập tức xôn xao hành động,   đẩy giá lên tới tám trăm ngàn.
Mấy tiểu thương nhỏ ôm n.g.ự.c suýt ngã quỵ vì choáng váng.
Diệp Mạn Tinh vẫn giữ vững thái độ bình thản,  mảy may nao núng. Khi thợ cắt đá hỏi cô   cắt tiếp  , cô luôn chỉ đáp gọn lỏn một câu: "Cắt."
Sau khi cắt thêm một nhát sang mặt khác, tiếng kinh ngạc  vang lên liên hồi khắp cả gian hàng.
Bên ngoài đám đông, ngay cả Triệu Chiêu Hoa cũng ngoái đầu   bên trong. Tống Văn Cảnh  bước , nhưng  thực tế, tất cả dây thần kinh của   từng thả lỏng chút nào.
Anh đang quan sát cẩn mật xung quanh, đặc biệt chú ý sát  tới cái   gọi là  Lâm .
Vì bên cạnh vợ   vệ sĩ do Tân Lâm phái đến nên  mới  thể tạm thời thả lỏng một chút.
  ngoài  thể nào nhận  biểu cảm  gương mặt . Anh châm một điếu thuốc, ánh lửa đỏ tươi lúc sáng lúc tối, toát lên một vẻ m.ô.n.g lung, khó đoán về con  .
Tuy , đám   Lâm vẫn cứ  bên ngoài cửa hàng, cách chỗ bọn họ mười mấy mét, mải miết chọn đá thô mà  hề biểu lộ bất kỳ ý đồ nào.
Kẻ nào tự dưng gây chuyện với họ,  mang đá quý đến tạ tội, liệu bọn họ  thật lòng thờ ơ bỏ qua ư?
Triệu Chiêu Hoa    tiếp tục công việc cắt đá, chẳng mấy chốc, tiếng hoan hô  liên tục vang lên từng đợt.
Anh    nữa, lui  gần  bạn  và hạ giọng: "Bên trong  vệ sĩ che chở cho em dâu , chắc là sẽ   vấn đề gì đáng ngại ."
Anh   liếc   bên ngoài, chỉ tay về phía bậc thang  mái hiên, nơi đó là một vị trí   thể tấn công   thể phòng thủ. Đứng ở đó cũng  thể dễ dàng bao quát tình hình.
Tống Văn Cảnh gật đầu, liếc  Triệu Chiêu Hoa,  bỗng chuyển đề tài, hỏi: "Anh hai,    trở  quân ngũ một  nữa ?"
Triệu Chiêu Hoa vốn vì bệnh tật mà  chuyển công tác. Chỉ cần cơ thể    điều trị phục hồi  , dựa  những chiến công  lập,  sẽ nhanh chóng  phục chức, thậm chí còn  thể  thăng cấp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/xuyen-sach-ve-thap-nien-70-ta-tro-thanh-me-ke-diu-dang/chuong-669.html.]
Triệu Chiêu Hoa khẽ ,  lắc đầu: "Anh   khống chế  bản  như  chứ." Anh , một khi phát bệnh, mỗi tháng   đều  tự nhốt  trong phòng.
Dừng một lát, Triệu Chiêu Hoa hỏi: "Cậu  nhiệm vụ đặc biệt nào ?"
Tống Văn Cảnh gật đầu: " sắp  điều động. Cấp   lệnh, yêu cầu thành lập một tiểu đội để  thành nhiệm vụ tuyệt mật cấp một."
Giọng  của  trầm thấp vô cùng, dường như chỉ đủ để Triệu Chiêu Hoa  thấy. Bởi vì đang ở bên ngoài,  cũng  tiện  rõ chi tiết chuyện .
Triệu Chiêu Hoa vốn là một sĩ quan xuất sắc, nên  nhanh  hiểu   chuyện.
Anh  tiến đến bên mái hiên, thở dài châm một điếu thuốc, cuối cùng : "Không   sợ c.h.ế.t, nhưng  sợ sẽ liên lụy đến đồng đội."
Tống Văn Cảnh  vội vã: "Thời gian còn dài,  hai cứ từ từ suy nghĩ, bệnh tình của ,  sẽ tìm bác sĩ đến khám."
Bởi vì  hy sinh  nhiều , cấp   cho họ thời gian ba năm để sắp xếp, bồi dưỡng đội ngũ. Tống Văn Cảnh  thể  quá nhiều, chỉ  thể để  hai Triệu hiểu  đại khái tình hình.
Ngược , Triệu Chiêu Hoa  , bỗng nhiên hỏi: "Bệnh tình của  hình như  đỡ hơn nhiều   ?"
Cái cảnh tượng bạn   tay cứu giúp hôm nay  giống một  đang vật lộn với căn bệnh  thể khống chế.
Tống Văn Cảnh vẫn còn đang chăm chú  về phía vợ  để xem xét tình huống. Nghe lời  hai Triệu , tinh thần  bỗng phản ứng ,  đó sững sờ: " là  lâu  tái phát."
Triệu Chiêu Hoa tò mò  c.h.ế.t, hỏi: "Tìm bác sĩ nào khám ? Hay là dùng biện pháp gì ?"
Tống Văn Cảnh im lặng trong chốc lát.
Anh suy nghĩ sâu xa hơn một chút. Vợ  từng  chỉ cần một giọt m.á.u của cô là  thể bảo vệ    thương.
Mặt khác, nhiều   phát bệnh  khi gần gũi vợ, dù   mệt mỏi đến  cũng sẽ nhanh chóng khỏe . Ngày hôm , bệnh tình chẳng những  hề tái phát mà thể chất cũng càng ngày càng  hơn?
Gà Mái Leo Núi